Bóng tối che kín cả không gian,ệnHỏlorient – lens trải dài dường như không thể nhìn thấy điểm cuối ở cuối con đường. Mọi thứ chỉ là một màu đen kịt, sự sống như chưa từng hiện diện. Một cô gái mặc váy trắng, mái tóc trắng chạm đất đang bước đi. Cả người như một đóa hoa xinh đẹp và lộng lẫy nhưng lại chìm vào trong tuyệt vọng đã dần trở nên héo khô.
Một mình cô tồn tại giữa không gian u ám. Tại sao mình lại đến đây? Trong đầu hiện lên câu hỏi đó? Bước chân lững thững không ngừng nghỉ. Đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước. Thời gian trôi qua bao lâu? Cô không biết. Mà đối với tình cảnh hiện tại bây giờ, tất cả đều vô nghĩa, chỉ cần ai có thể cứu mình, ai cũng được.
Cơ thể dần trở nên kiệt quệ, chân dần khuỵu lại. Cô ngã xuống đón chờ bóng đêm sẽ nuốt chửng: "Rốt cục cũng không có ai tới. Cũng phải thôi người nào muốn cứu mình."
Cô nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, sẵn sàng chuẩn bị kết thúc cuộc sống.
Một quãng thời gian trôi qua, cô gái vẫn còn thở .
" Chuyện gì thế này?" Cô nghĩ, tại sao chưa có gì xảy ra .
Màu đen u tối vẫn tồn tại. Khi nhắm lại một lần nữa, bỗng chốc một âm thanh truyền tới.
" Ai vậy?" Tiếng nói cứ tiếp tục vang lên phớt lờ đi câu hỏi của cô gái. Cô hỏi lại lần nữa, vẫn như vậy.
Giọng nói không rõ ràng giống hệt tiếng huýt sáo đồng thanh của nhiều người gộp lại, hay giống như tiếng thì thầm trộn lẫn vào nhau tạo nên một mớ hỗn độn.
Cơ thể thiếu hụt đi sự sống lại đứng dậy. Đôi mắt dõi về hướng xa xăm nơi bóng tối vĩnh hằng ngự trị để tìm kiếm âm thanh đó. Đi mỗi bước lững thững. Thật lạ. Rõ ràng điểm đến chỉ toàn màu đen vậy chuyện gì đang diễn ra. Đích đến để chạm đến tiếng nói lại càng gần khi tiến về phía trước. Ai đó muốn cô sống sao ?
Nụ cười đầu tiên suốt thời gian qua hé mở của cánh cửa thời gian dẫn lối đến với sự sống. Giọt sương trên đôi mắt đọng lại để níu giữ giây phút chờ đợi khát vọng. Âm thanh hồi sinh vang vọng truyền đến đôi tai lắng nghe nhịp điệu. Ánh sáng suốt hiện nơi màn đêm, chấm nhỏ tỏa nhất rọi vào. Cứ thế, sáng dần, đan vào bóng tối nhảy múa trên không trung, mấy chốc đã bao trùm.
Lấy tay che chắn đôi mắt, lòng đập rộn ràng nín thở chờ đợi thời khắc định mệnh. Một giây, hai giây, ba giây. Màn che dần hạ xuống.
Mộng tượng tan dần vào khung cảnh. Nơi nương tựa của máu vọng về trên ánh mắt. Xác người nằm la liệt. Những con người này mang nét thống khổ.
Thân thể bất giác run lên, bản thân đang sợ hãi. Đôi chân tự do chuyển động tiến về phía trước, tìm kiếm xem còn ai sống sót. Kết quả chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Họ đã chết, chết một cách đau đớn khi trên người vẫn khoác bộ quân phục.
Chiến tranh ? Không, nó là nỗi kinh hoàng. Đôi mắt tuyệt đẹp đã bị nỗi sợ hãi bao phủ lấy.
Hai tay ôm lấy đầu tuyệt vọng. Cô bước lùi lại, lùi cho đến khi vấp phải một thứ gì đó. Cô ngã nhào xuống đất, đau điếng cố gắng đứng lên thì có bàn tay nắm lấy cổ chân cô.
Nó trắng bệch, gầy gò, đôi chỗ xương trắng lộ ra, máu chảy liên tục, gây ra sự kinh hãi đến ghê sợ. Cố gắng nhìn kĩ chủ nhân cánh tay, khoảnh khắc đó, tim cô dường như ngừng đập. Xác chết với làn da không còn huyết sắc, đôi mắt hõm vào trong, miệng ngoác rộng , thân thể bị thương tổn nghiêm trọng.
Cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng đều vô ích. Một xác chết đứng dậy đi về phía cô. Từng cái một cũng như vậy. Điểm đáng sợ chính là ở đôi mắt. Hận thù, mỗi lúc một nhiều.
" Tất cả là do cô". Giọng nói vừa nãy vang lên phát ra từ một cái xác chết.
" Không, không phải". Cô cất giọng
" Đúng là nghiệp chướng. Lẽ ra chúng ta không nên tin cô ta.