"Chúc mừng cháu,ệnGặpVũket qua tnk vết mổ lành rồi."
"Cảm ơn bác sĩ!" Hình Chính Hạo mừng rỡ cảm ơn rồi nhịn không được cúi người hôn lên trán Hình Vũ, vì có bác sĩ ở đây nên anh ngại không hôn môi cậu.
"Lành rồi ạ?" Hình Vũ nghiêng đầu suy tư nhìn chằm chằm tay trái của mình, dựa theo trí nhớ thử nhúc nhích ngón tay, vừa nghĩ vậy thì ngón giữa khẽ giật một cái.
Lại động đậy lần nữa, cả ngón áp út và ngón út cùng nhúc nhích.
. Đam Mỹ Cổ Đại
Cậu giống như chơi nghiện, liên tục cử động mấy ngón tay, tựa như chơi bao nhiêu cũng không đủ.
"Lành thật rồi......" Hình Vũ lẩm bẩm, "Thật sự lành rồi......"
"Ừ, lành thật rồi, sau này đừng nói mình bị tàn phế một phần tư nữa nhé?"
"Dạ......" Hình Vũ lại động đậy tay trái, cảm giác vừa lạ vừa quen này bao trùm lấy cậu, từ lâu lắm rồi cậu không cảm thấy bàn tay này là của mình nữa. Trước đây ngay cả tay phải nhiều lúc cũng bị ép cầm vật kia của đàn ông, giờ cậu có thể điều khiển cả tay trái và tay phải cầm bút vẽ và bảng vẽ...... cảm giác này...... thật sự rất kỳ diệu......