Truyện Xuyên Sách Trở Thành Nha Hoàn_trận đấu f.c. tokyo
作者:Cúp C1 来源:World Cup 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 06:44:16 评论数:
Tôi không biết mình đang ở đâu,ệnXuyênSáchTrởThànhNhaHoàtrận đấu f.c. tokyo xung quanh là một màu trắng xóa, mọi thứ lúc này chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, mọi xúc cảm, suy nghĩ như bị đình trệ, trong đầu là sự trống rỗng, mọi kí ức thì lại mơ hồ không rõ. Cả cơ thể nhẹ bẫng, tứ chi như chẳng thể hoạt động. Bỗng một giọng nói nhẹ bâng quơ vang lên trong đầu khiến sự kìm hãm cùng ý thức dần trở lại.
- A Vân dậy, dậy tiểu thư cho gọi cô kìa. Nếu không nhanh lên cẩn thận cô lại bị phạt nữa đấy.
Tôi từ từ mở mắt, đầu bỗng xẹt qua một tia đau đớn khiến tôi phải nhíu mày, không tự chủ mà dùng tay đập vào đầu mình mấy cái. Lúc này hiện trước mắt tôi là trần nhà nhìn khá cũ kĩ, đương lúc không hiểu chuyện gì thì tiếng nói ấy lại vang lên:
- A Vân cô không sao chứ, đừng làm ta sợ.
Hơi ngước nhìn, đó là một cô gái khoảng 15, 16 tuổi mắt to tròn, mặt trái xoan, tóc được búi lên hai bên trông rất thanh tú, chỉ có một điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên đó là cô ấy mặc đồ cổ trang. Đương lúc không hiểu chuyện gì thì một ý nghĩ xẹt qua khiến tôi vô cùng sợ hãi, giọng nói ấp úng:
- Cô là ai, sao tôi lại ở đây. Các người bắt cóc tôi đúng không. Tôi nói trước là tôi không có tiền đâu đấy đừng có hi vọng.
Vừa dứt lời tôi lại thấy mọi chuyện dường như có phần không đúng, dạo này bọn bắt cóc đều có quy mô thế sao. Người canh giữ còn mặc đồ cổ trang, hơn hết lại là một cô gái không sợ mình bỏ trốn à.
Cô gái kia còn đang ngơ ngác không hiểu tôi nói gì, thấy tôi chạy ra ngoài cũng liền đuổi theo, vội bắt lấy cánh tay tôi rồi nói:
- A Vân cô sao vậy ta là A Kiều nè, chúng ta cùng vào phủ lúc nhỏ mà.
Ánh mắt cô ấy dần trở nên lo lắng, nhìn cũng không giống như đang diễn. Nhìn lại bản thân trên người cũng mặc đồ cổ trang. Chẳng lẽ nào, bản thân là xuyên không rồi, nhưng tại sao mình lại đến được đây. Bỗng cơn đau đầu ập đến khiến tôi đứng có chút không vững, hàng loạt hình ảnh tựa thước phim truyền vào đầu.
Khung cảnh tối đen như mực chỉ có một vài chiếc xe là đi lại, đèn pha ô tô sáng rực khiến cho cung đường bớt đi sự ảm đạm, sợ hãi. Một người phụ nữ với chiếc xe máy đã cũ kĩ băng băng trên con đường dài mà người đó không ai khác chính là tôi cùng lúc đó là một xe tải bị mất phanh đi đến hai xe tông vào nhau, tôi bị bay đi xa, có lẽ...trong khoảnh khắc ấy tôi đã chết rồi.
- A Vân dậy, dậy tiểu thư cho gọi cô kìa. Nếu không nhanh lên cẩn thận cô lại bị phạt nữa đấy.
Tôi từ từ mở mắt, đầu bỗng xẹt qua một tia đau đớn khiến tôi phải nhíu mày, không tự chủ mà dùng tay đập vào đầu mình mấy cái. Lúc này hiện trước mắt tôi là trần nhà nhìn khá cũ kĩ, đương lúc không hiểu chuyện gì thì tiếng nói ấy lại vang lên:
- A Vân cô không sao chứ, đừng làm ta sợ.
Hơi ngước nhìn, đó là một cô gái khoảng 15, 16 tuổi mắt to tròn, mặt trái xoan, tóc được búi lên hai bên trông rất thanh tú, chỉ có một điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên đó là cô ấy mặc đồ cổ trang. Đương lúc không hiểu chuyện gì thì một ý nghĩ xẹt qua khiến tôi vô cùng sợ hãi, giọng nói ấp úng:
- Cô là ai, sao tôi lại ở đây. Các người bắt cóc tôi đúng không. Tôi nói trước là tôi không có tiền đâu đấy đừng có hi vọng.
Vừa dứt lời tôi lại thấy mọi chuyện dường như có phần không đúng, dạo này bọn bắt cóc đều có quy mô thế sao. Người canh giữ còn mặc đồ cổ trang, hơn hết lại là một cô gái không sợ mình bỏ trốn à.
Cô gái kia còn đang ngơ ngác không hiểu tôi nói gì, thấy tôi chạy ra ngoài cũng liền đuổi theo, vội bắt lấy cánh tay tôi rồi nói:
- A Vân cô sao vậy ta là A Kiều nè, chúng ta cùng vào phủ lúc nhỏ mà.
Ánh mắt cô ấy dần trở nên lo lắng, nhìn cũng không giống như đang diễn. Nhìn lại bản thân trên người cũng mặc đồ cổ trang. Chẳng lẽ nào, bản thân là xuyên không rồi, nhưng tại sao mình lại đến được đây. Bỗng cơn đau đầu ập đến khiến tôi đứng có chút không vững, hàng loạt hình ảnh tựa thước phim truyền vào đầu.
Khung cảnh tối đen như mực chỉ có một vài chiếc xe là đi lại, đèn pha ô tô sáng rực khiến cho cung đường bớt đi sự ảm đạm, sợ hãi. Một người phụ nữ với chiếc xe máy đã cũ kĩ băng băng trên con đường dài mà người đó không ai khác chính là tôi cùng lúc đó là một xe tải bị mất phanh đi đến hai xe tông vào nhau, tôi bị bay đi xa, có lẽ...trong khoảnh khắc ấy tôi đã chết rồi.