Truyện Hai Vị Hoàng Đế Yêu Nhau Như Thế Nào?_trận cầu tối nay
时间:2025-01-11 02:23:09 出处:Ngoại Hạng Anh阅读(143)
Edit: Phương Bưởi | Beta: Phương June
***
Y thật sự xui xẻo vậy sao?ệnHaiVịHoàngĐếYêuNhauNhưThếNàtrận cầu tối nay
Nước Đông Lăng, ở nội thành kinh đô có một biệt phủ tên là "Tự Viên". Lúc này từ trên xuống dưới ai cũng đang bận rộn chuẩn bị cho đại hôn vào nửa tháng sau.
Mà cặp đôi chuẩn bị kết đồng tâm cũng không xuất thân từ kinh đô. Là Tôn gia rèn sắt ở Trung Châu và thế gia thư hương ở Lưu phủ. Dù là thân phận hay địa vị thì hai nhà này đều khác nhau rất xa. Có thể trở thành thông gia với nhau vốn đã là một chuyện lạ đời. Mà càng khiến người ta khó hiểu là "Tự Viên" này không phải là dinh thự của Tôn gia, càng chẳng phải gia sản của Lưu gia, chuyện vui của hai nhà Tôn Lưu này sao lại phải tổ chức ở biệt phủ xa kinh đô đến vậy chứ?
Những người sinh lòng nghi ngờ phần lớn đều là người ở vùng khác chứ người Đông Lăng đã không còn cảm thấy ngạc nhiên với mấy chuyện này từ lâu rồi.
Lưu Chuẩn là quản gia từng trải lâu nhất ở Lưu phủ, chuyện ở đây dù lớn hay nhỏ đều do một tay ông chuẩn bị hết thảy. Vì hôm nay có khách quý đến nhà nên Lưu Chuẩn tạm thời để chuyện chuẩn bị đại hôn sang một bên. Vừa pha trà vừa giới thiệu với khách quý: "Đây là phong tục chỉ Đông Lăng mới có, cứ mười lăm hàng tháng, "Tự Viên" ở kinh đô sẽ tổ chức một hôn sự, dùng cách này để cảm tạ quốc sư đại nhân đại ân đại đức đã phù hộ cho Đông Lăng."
Khách quý nghe vậy trông có vẻ hứng thú: "Sao lại thế?"
Vị khách quý này là một chàng trai trẻ dung mạo điển trai thế gian hiếm có, đai lưng màu quả bạch trên tà áo trắng, lời nói cử chỉ thấy rõ vẻ kiêu căng phú quý.
Mấy ngày trước, Lưu phu nhân tới ngôi chùa ngoài thành để thắp hương cầu phúc, trên đường đi bị sơn tặc để mắt tới, suýt mất cả người lẫn của, may mà được khách quý đây ra tay cứu giúp mới thoát được một kiếp. Vì thể hiện lòng biết ơn nên mới mời ân nhân đó đến Lưu phủ để Lưu Chuẩn tiếp đãi hầu hạ.
Chắc có thể do chàng công tử này bất phàm như thế nên mới nói hơn hai câu mà Lưu Chuẩn đã thấy mặt mình phát sáng.
"Ân nhân có biết, quốc sư của Đông Lăng chúng ta có một đam mê rất quái lạ, đó là..." Lưu Chuẩn thở dài: "Làm mai mối cho người ta."
Trên gương mặt khách quý hiện lên mấy phần kinh ngạc: "Còn có chuyện đó cơ à."
Nói dễ nghe thì quốc sư Đông Lăng thích làm mai mối cho người ta, mà nói trắng ra là làm mai vô tội vạ. Mỗi tháng, quốc sư sẽ chọn đại hai người rồi tự tay cột "dây tơ hồng" cho họ.
Quốc sư Đông Lăng chuyên về luyện cổ dùng độc, "dây tơ hồng" chính là tác phẩm lão đắc ý nhất. "Dây tơ hồng" được luyện chế từ cặp Song cổ đực cái mà thành, người trúng cổ sẽ xuất hiện một sợi dây tơ đỏ mảnh khảnh trên tay, vậy nên mới có cái tên như thế.
Cặp trùng cổ đực cái sinh ra là một đôi, tách ra là chết. Tới đêm trăng tròn hàng tháng, người trúng cổ nhất định phải cùng một người trúng cổ khác động phòng vui vẻ với nhau, nếu không độc sẽ bộc phát rồi chết.
Bởi vậy hai người bị quốc sư chọn trúng, dù là nam hay là nữ, tuổi tác có bao nhiêu, thành gia lập thất hay chưa, chỉ cần không muốn chết thì không thể không kết làm phu thê với người kia được, mà địa điểm thành hôn nhất định phải là "Tự Viên" ở kinh đô.
Không ai biết quốc sư làm vậy có ý nghĩa gì, lão tựa như theo tâm trạng tùy ý chọn hai người vào "Tự Viên" diễn một màn hỉ sự thật vui. Giống như thần thánh cao cao tại thượng quan sát nhân gian, tùy ý thao túng mệnh cách nhân duyên của người phàm.
Cách đây một tháng, người được chọn chính là con trai của một gia đình rèn sắt và tiểu thư của Lưu phủ.
"Thương cho tiểu thư nhà ta, nhan sắc như hoa, tinh thông cầm kỳ thi họa, vốn nên gả cho quan to chức quý, hưởng một đời vinh hoa. Thế mà lại bị quốc sư chỉ cho một tên nhà rèn sắc cùng khổ như vậy. Lưu phủ không ai nguyện ý, phu nhân và tiểu thư lấy nước mắt rửa mặt suốt mấy ngày nay, nhưng mà ở Đông Lăng này có ai dám chống lại lệnh của quốc sư đâu..." Lưu Chuẩn nói, vành mắt không khỏi đỏ ửng lên.
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, khách quý còn có lòng an ủi Lưu Chuẩn vài câu. Lưu Chuẩn tự ý thức được đang thất thố nên nói giọng khàn khàn: "Khiến ân nhân chê cười rồi."
"Không sao, có thể hiểu được mà." Khách quý chờ Lưu Chuẩn lau nước mắt xong lại hỏi thêm: "Ngày đại hôn đó quốc sư có đến chứ."
Lưu Chuẩn hơi gật đầu: "Cứ mười lăm mỗi tháng quốc sư sẽ đích thân ghé đến "Tự Viên" để xem lễ."
Dường như khách quý đã hỏi được điều mình muốn biết, cười khách khí nói: "Đại hôn của Lưu phủ sắp đến rồi, quản sự Lưu còn nhiều chuyện quan trọng hơn còn phải lo nữa."
Lưu Chuẩn tất nhiên nghe hiểu khách quý hạ lệnh đuổi khách: "Vậy tiểu nhân lui xuống trước, ân nhân còn yêu cầu nào khác thì cứ phân phó cho hạ nhân là được."
Lưu Chuẩn cung kính lui ra ngoài. Lão không biết rằng khi vừa mới đóng cửa, nụ cười ấm áp trên gương mặt vị khách quý – Triệu Miên không còn.
"Tiểu quốc chật như Đông Lăng mà còn lắm trò, chơi đến lòe loẹt phết." Triệu Miên cười lạnh lùng chế giễu nói: "Còn thích làm mai làm mối nữa chứ, còn gì là quốc sư một nước, sao Vạn Hoa Mộng không mở luôn cái cửa hàng, cả đời làm bà mối là được."
Vạn Hoa Mộng chính là tên tự của quốc sư Đông Lăng. Ở Đông Lăng, người dám gọi thẳng tên e là chỉ có mỗi thái hậu đương triều.
"Nhưng thưa điện hạ, thần nghe nói tên Vạn Hoa Mộng đó là một kẻ không hề có nhân tính, một nhân vật âm độc. Chỉ cần lão muốn là có thể lặng yên không một tiếng động hạ độc, ai cũng không phát hiện được ạ." Người đang nói là thư đồng từ nhỏ của Triệu Miên, Chu Hoài Nhượng: "Điện hạ thật sự cứ như vậy mà gặp hắn ở "Tự Viên" sao? Với thân phận điện hạ, thật sự không nên đặt mình vào nguy hiểm như thế."
Triệu Miên lơ đễnh, nói qua loa: "Đây là ý của phụ hoàng."
Sau khi Tây Hạ vong quốc, thiên hạ hôm nay chia làm ba phần, Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng ba nước hình thành thế chân vạc*, hình thành một sự cân bằng vi diệu.
*两两掣肘: giống kiểu kiềng ba chân ý
Triệu Miên, chính là thái tử đương triều của nước Nam Tĩnh.
Nửa năm trước, Triệu Miên vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, phụ hoàng nói với y: "Miên Miên, năm nay con đã mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, ta cũng đã có thể chỉnh đốn lại chuẩn bị thối vị nhường ngôi thôi. Nhưng mà chờ đến khi con làm hoàng đế e là có rất ít thời gian rời khỏi kinh thành, thậm chí là cơ hội rời khỏi hoàng cung. Cho nên nhân lúc con vẫn còn đang là thái tử nên đi ra ngoài thêm một chút, nhìn ngắm phong cảnh khác nhau, quen biết người này người nọ."
Triệu Miên đáp: "Đừng gọi nhi thần là "Miên Miên" nữa phụ hoàng."
Vậy là Triệu Miên đem theo vài người thân tín xuất phát từ kinh thành Nam Tĩnh đi thẳng về hướng đông, băng qua biên giới Nam Tĩnh và Đông Lăng để bước vào quốc gia Đông Lăng này.
Sau khi đến Đông Lăng, Triệu Miên quyết định gặp quốc sư Đông Lăng "Nổi tiếng khắp thiên hạ" một lần, trên người y cầm một vài món đồ hữu ích ở Nam Tĩnh. Lưu Chuẩn nói Vạn Hoa Mộng có đam mê rất quái lạ, Triệu Miên đã điều tra chuyện này từ lâu và cũng chính vì lý do đó, Lưu phu nhân mới gặp nạn lúc ra khỏi thành.
"Sơn tặc'' là y mà ''ân nhân'' cũng là y, nếu không sao hắn có thể đến Lưu phủ làm khách quý rồi được mời đến Tự Viên xem lễ một cách hiển nhiên đây.
Bấy giờ, có tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài, là một giọng nam trầm thấp: "Là thần."
Người tới mặc trang phục màu đen, bên hông treo bội kiếm, bước chân trầm ổn, mặt mày đoan chính khôi ngô – là hộ vệ Đông cung, Thẩm Bất Từ.
Thẩm Bất Từ nhìn chằm chằm Triệu Miên trước mặt: "Điện hạ, Lưu cô nương đã treo cổ tự vẫn bỏ mạng rồi."
Triệu Miêu khẽ nhíu mày: "Chuyện khi nào?"
Thẩm Bất Từ đáp: "Vừa mới đây."
Triệu Miên đứng dậy: "Đi xem sao."
Sau khi tiểu thư của Lưu gia biết mình phải gả cho một người rèn sắt thì không ăn không uống, suy sụp không thôi. Hôm nay nàng lợi dụng lúc người vú già bên cạnh không chú ý đã treo mình trong kho củi bỏ hoang.
Lúc Triệu Miên đến đó, người trong Lưu phủ đã khóc thành một đoàn, Lưu Chuẩn nước mắt tuôn đầy mặt còn Lưu phu nhân khóc ngất đi, tiếng ''tiểu thư'' ''phu nhân'' xen lẫn trong tiếng khóc liên hồi. Trong đó có một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu khóc rất thương tâm, nhìn theo cách ăn mặc đó hẳn là nha hoàn thiếp thân của Lưu cô nương. Cô gái đó quỳ trên mặt đất, ôm lấy hai chân Lưu cô nương đang treo lơ lửng lắc lư không ngừng, tiếng la khóc lấn át cả những người khác.
Nhóm Triệu Miên là người ngoài nên không tiện vào trong, chỉ có thể đứng vây xem từ bên ngoài.
Thấy cô gái đó khóc quá thê thảm, Chu Hoài Nhượng không khỏi xúc động theo: "Vạn Hoa Mộng tạo nghiệp như vậy, hoàng đế và thái hậu lại mặc kệ sao!"
Trong cảnh hỗn loạn đó, không biết ai đã hô lên: "Thánh nữ đến!"
Thánh nữ hiển nhiên là người của Vạn Hoa Mộng. Có lẽ cô ta đã biết được cái chết của Lưu cô nương nên đến đây kiểm tra tình hình.
Chỉ thấy một nữ tử mặc hồng sam băng qua nhóm người đi thẳng về phía thi thể của Lưu cô nương. Mọi người thấy nàng thì rối rít ngưng khóc, tự giác nhường ra một con đường, vẻ mặt là kính sợ, cảnh giác hoặc phẫn uất, nhưng lại không có ai dám thốt ra một tiếng nào.
Dường như thánh nữ chỉ đến xác nhận tin Lưu cô nương đã chết, nhìn qua loa thi thể một chút rồi quay người sang, trách móc: "Sao lại để nàng ta chết vậy."
Thiếu nữ khóc lóc đáp: "Tiểu thư nhà chúng tôi dù cận kề với cái chết cũng không chịu gả, các người còn muốn gì nữa! Còn muốn gì nữa đây!"
Người phụ nhân bên cạnh một tay bịt miệng cô gái đó lại, khẽ quát: "Câm miệng, ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy đến Lưu phủ!"
Cô gái khóc nức nghẹn, trong mắt nhạt nhòa nước mắt. Thánh nữ vẫn lạnh mặt nhìn quét sang cô, không truy xét quá nhiều, chỉ nói: "Chết thì ắt sẽ không thể gả được. Quốc sư đại nhân sẽ chọn lại một người để thành hôn vào tháng tới. Sáng sớm ngày mai, trên cổ tay ai xuất hiện sợi dây tơ hồng thì đó chính là người quốc sư lựa chọn, đến ngày mười lăm tháng sau nhất định phải tới Tự Viên kinh thành để tiến hành nghi thức đại hôn."
"Chọn lại?!" Vẻ mặt Chu Hoài Nhượng từ đau thương uất hận trở nên căng thẳng: "Sao bọn họ chọn được? Chọn đại thật á?"
Chuyện vui thành chuyện buồn, lụa đỏ đổi thành vải trắng, Lưu phủ đã rối loạn hết cả lên. Lưu Chuẩn như tức khắc già đi mười tuổi, ngay cả khi khách quý ở trước mặt cũng cười không nổi nữa: "Sao tiểu thư lại ngốc như vậy chứ, bây giờ nàng đi rồi sao phu nhân sống nổi đây..."
***
Y thật sự xui xẻo vậy sao?ệnHaiVịHoàngĐếYêuNhauNhưThếNàtrận cầu tối nay
Nước Đông Lăng, ở nội thành kinh đô có một biệt phủ tên là "Tự Viên". Lúc này từ trên xuống dưới ai cũng đang bận rộn chuẩn bị cho đại hôn vào nửa tháng sau.
Mà cặp đôi chuẩn bị kết đồng tâm cũng không xuất thân từ kinh đô. Là Tôn gia rèn sắt ở Trung Châu và thế gia thư hương ở Lưu phủ. Dù là thân phận hay địa vị thì hai nhà này đều khác nhau rất xa. Có thể trở thành thông gia với nhau vốn đã là một chuyện lạ đời. Mà càng khiến người ta khó hiểu là "Tự Viên" này không phải là dinh thự của Tôn gia, càng chẳng phải gia sản của Lưu gia, chuyện vui của hai nhà Tôn Lưu này sao lại phải tổ chức ở biệt phủ xa kinh đô đến vậy chứ?
Những người sinh lòng nghi ngờ phần lớn đều là người ở vùng khác chứ người Đông Lăng đã không còn cảm thấy ngạc nhiên với mấy chuyện này từ lâu rồi.
Lưu Chuẩn là quản gia từng trải lâu nhất ở Lưu phủ, chuyện ở đây dù lớn hay nhỏ đều do một tay ông chuẩn bị hết thảy. Vì hôm nay có khách quý đến nhà nên Lưu Chuẩn tạm thời để chuyện chuẩn bị đại hôn sang một bên. Vừa pha trà vừa giới thiệu với khách quý: "Đây là phong tục chỉ Đông Lăng mới có, cứ mười lăm hàng tháng, "Tự Viên" ở kinh đô sẽ tổ chức một hôn sự, dùng cách này để cảm tạ quốc sư đại nhân đại ân đại đức đã phù hộ cho Đông Lăng."
Khách quý nghe vậy trông có vẻ hứng thú: "Sao lại thế?"
Vị khách quý này là một chàng trai trẻ dung mạo điển trai thế gian hiếm có, đai lưng màu quả bạch trên tà áo trắng, lời nói cử chỉ thấy rõ vẻ kiêu căng phú quý.
Mấy ngày trước, Lưu phu nhân tới ngôi chùa ngoài thành để thắp hương cầu phúc, trên đường đi bị sơn tặc để mắt tới, suýt mất cả người lẫn của, may mà được khách quý đây ra tay cứu giúp mới thoát được một kiếp. Vì thể hiện lòng biết ơn nên mới mời ân nhân đó đến Lưu phủ để Lưu Chuẩn tiếp đãi hầu hạ.
Chắc có thể do chàng công tử này bất phàm như thế nên mới nói hơn hai câu mà Lưu Chuẩn đã thấy mặt mình phát sáng.
"Ân nhân có biết, quốc sư của Đông Lăng chúng ta có một đam mê rất quái lạ, đó là..." Lưu Chuẩn thở dài: "Làm mai mối cho người ta."
Trên gương mặt khách quý hiện lên mấy phần kinh ngạc: "Còn có chuyện đó cơ à."
Nói dễ nghe thì quốc sư Đông Lăng thích làm mai mối cho người ta, mà nói trắng ra là làm mai vô tội vạ. Mỗi tháng, quốc sư sẽ chọn đại hai người rồi tự tay cột "dây tơ hồng" cho họ.
Quốc sư Đông Lăng chuyên về luyện cổ dùng độc, "dây tơ hồng" chính là tác phẩm lão đắc ý nhất. "Dây tơ hồng" được luyện chế từ cặp Song cổ đực cái mà thành, người trúng cổ sẽ xuất hiện một sợi dây tơ đỏ mảnh khảnh trên tay, vậy nên mới có cái tên như thế.
Cặp trùng cổ đực cái sinh ra là một đôi, tách ra là chết. Tới đêm trăng tròn hàng tháng, người trúng cổ nhất định phải cùng một người trúng cổ khác động phòng vui vẻ với nhau, nếu không độc sẽ bộc phát rồi chết.
Bởi vậy hai người bị quốc sư chọn trúng, dù là nam hay là nữ, tuổi tác có bao nhiêu, thành gia lập thất hay chưa, chỉ cần không muốn chết thì không thể không kết làm phu thê với người kia được, mà địa điểm thành hôn nhất định phải là "Tự Viên" ở kinh đô.
Không ai biết quốc sư làm vậy có ý nghĩa gì, lão tựa như theo tâm trạng tùy ý chọn hai người vào "Tự Viên" diễn một màn hỉ sự thật vui. Giống như thần thánh cao cao tại thượng quan sát nhân gian, tùy ý thao túng mệnh cách nhân duyên của người phàm.
Cách đây một tháng, người được chọn chính là con trai của một gia đình rèn sắt và tiểu thư của Lưu phủ.
"Thương cho tiểu thư nhà ta, nhan sắc như hoa, tinh thông cầm kỳ thi họa, vốn nên gả cho quan to chức quý, hưởng một đời vinh hoa. Thế mà lại bị quốc sư chỉ cho một tên nhà rèn sắc cùng khổ như vậy. Lưu phủ không ai nguyện ý, phu nhân và tiểu thư lấy nước mắt rửa mặt suốt mấy ngày nay, nhưng mà ở Đông Lăng này có ai dám chống lại lệnh của quốc sư đâu..." Lưu Chuẩn nói, vành mắt không khỏi đỏ ửng lên.
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, khách quý còn có lòng an ủi Lưu Chuẩn vài câu. Lưu Chuẩn tự ý thức được đang thất thố nên nói giọng khàn khàn: "Khiến ân nhân chê cười rồi."
"Không sao, có thể hiểu được mà." Khách quý chờ Lưu Chuẩn lau nước mắt xong lại hỏi thêm: "Ngày đại hôn đó quốc sư có đến chứ."
Lưu Chuẩn hơi gật đầu: "Cứ mười lăm mỗi tháng quốc sư sẽ đích thân ghé đến "Tự Viên" để xem lễ."
Dường như khách quý đã hỏi được điều mình muốn biết, cười khách khí nói: "Đại hôn của Lưu phủ sắp đến rồi, quản sự Lưu còn nhiều chuyện quan trọng hơn còn phải lo nữa."
Lưu Chuẩn tất nhiên nghe hiểu khách quý hạ lệnh đuổi khách: "Vậy tiểu nhân lui xuống trước, ân nhân còn yêu cầu nào khác thì cứ phân phó cho hạ nhân là được."
Lưu Chuẩn cung kính lui ra ngoài. Lão không biết rằng khi vừa mới đóng cửa, nụ cười ấm áp trên gương mặt vị khách quý – Triệu Miên không còn.
"Tiểu quốc chật như Đông Lăng mà còn lắm trò, chơi đến lòe loẹt phết." Triệu Miên cười lạnh lùng chế giễu nói: "Còn thích làm mai làm mối nữa chứ, còn gì là quốc sư một nước, sao Vạn Hoa Mộng không mở luôn cái cửa hàng, cả đời làm bà mối là được."
Vạn Hoa Mộng chính là tên tự của quốc sư Đông Lăng. Ở Đông Lăng, người dám gọi thẳng tên e là chỉ có mỗi thái hậu đương triều.
"Nhưng thưa điện hạ, thần nghe nói tên Vạn Hoa Mộng đó là một kẻ không hề có nhân tính, một nhân vật âm độc. Chỉ cần lão muốn là có thể lặng yên không một tiếng động hạ độc, ai cũng không phát hiện được ạ." Người đang nói là thư đồng từ nhỏ của Triệu Miên, Chu Hoài Nhượng: "Điện hạ thật sự cứ như vậy mà gặp hắn ở "Tự Viên" sao? Với thân phận điện hạ, thật sự không nên đặt mình vào nguy hiểm như thế."
Triệu Miên lơ đễnh, nói qua loa: "Đây là ý của phụ hoàng."
Sau khi Tây Hạ vong quốc, thiên hạ hôm nay chia làm ba phần, Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng ba nước hình thành thế chân vạc*, hình thành một sự cân bằng vi diệu.
*两两掣肘: giống kiểu kiềng ba chân ý
Triệu Miên, chính là thái tử đương triều của nước Nam Tĩnh.
Nửa năm trước, Triệu Miên vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, phụ hoàng nói với y: "Miên Miên, năm nay con đã mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, ta cũng đã có thể chỉnh đốn lại chuẩn bị thối vị nhường ngôi thôi. Nhưng mà chờ đến khi con làm hoàng đế e là có rất ít thời gian rời khỏi kinh thành, thậm chí là cơ hội rời khỏi hoàng cung. Cho nên nhân lúc con vẫn còn đang là thái tử nên đi ra ngoài thêm một chút, nhìn ngắm phong cảnh khác nhau, quen biết người này người nọ."
Triệu Miên đáp: "Đừng gọi nhi thần là "Miên Miên" nữa phụ hoàng."
Vậy là Triệu Miên đem theo vài người thân tín xuất phát từ kinh thành Nam Tĩnh đi thẳng về hướng đông, băng qua biên giới Nam Tĩnh và Đông Lăng để bước vào quốc gia Đông Lăng này.
Sau khi đến Đông Lăng, Triệu Miên quyết định gặp quốc sư Đông Lăng "Nổi tiếng khắp thiên hạ" một lần, trên người y cầm một vài món đồ hữu ích ở Nam Tĩnh. Lưu Chuẩn nói Vạn Hoa Mộng có đam mê rất quái lạ, Triệu Miên đã điều tra chuyện này từ lâu và cũng chính vì lý do đó, Lưu phu nhân mới gặp nạn lúc ra khỏi thành.
"Sơn tặc'' là y mà ''ân nhân'' cũng là y, nếu không sao hắn có thể đến Lưu phủ làm khách quý rồi được mời đến Tự Viên xem lễ một cách hiển nhiên đây.
Bấy giờ, có tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài, là một giọng nam trầm thấp: "Là thần."
Người tới mặc trang phục màu đen, bên hông treo bội kiếm, bước chân trầm ổn, mặt mày đoan chính khôi ngô – là hộ vệ Đông cung, Thẩm Bất Từ.
Thẩm Bất Từ nhìn chằm chằm Triệu Miên trước mặt: "Điện hạ, Lưu cô nương đã treo cổ tự vẫn bỏ mạng rồi."
Triệu Miêu khẽ nhíu mày: "Chuyện khi nào?"
Thẩm Bất Từ đáp: "Vừa mới đây."
Triệu Miên đứng dậy: "Đi xem sao."
Sau khi tiểu thư của Lưu gia biết mình phải gả cho một người rèn sắt thì không ăn không uống, suy sụp không thôi. Hôm nay nàng lợi dụng lúc người vú già bên cạnh không chú ý đã treo mình trong kho củi bỏ hoang.
Lúc Triệu Miên đến đó, người trong Lưu phủ đã khóc thành một đoàn, Lưu Chuẩn nước mắt tuôn đầy mặt còn Lưu phu nhân khóc ngất đi, tiếng ''tiểu thư'' ''phu nhân'' xen lẫn trong tiếng khóc liên hồi. Trong đó có một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu khóc rất thương tâm, nhìn theo cách ăn mặc đó hẳn là nha hoàn thiếp thân của Lưu cô nương. Cô gái đó quỳ trên mặt đất, ôm lấy hai chân Lưu cô nương đang treo lơ lửng lắc lư không ngừng, tiếng la khóc lấn át cả những người khác.
Nhóm Triệu Miên là người ngoài nên không tiện vào trong, chỉ có thể đứng vây xem từ bên ngoài.
Thấy cô gái đó khóc quá thê thảm, Chu Hoài Nhượng không khỏi xúc động theo: "Vạn Hoa Mộng tạo nghiệp như vậy, hoàng đế và thái hậu lại mặc kệ sao!"
Trong cảnh hỗn loạn đó, không biết ai đã hô lên: "Thánh nữ đến!"
Thánh nữ hiển nhiên là người của Vạn Hoa Mộng. Có lẽ cô ta đã biết được cái chết của Lưu cô nương nên đến đây kiểm tra tình hình.
Chỉ thấy một nữ tử mặc hồng sam băng qua nhóm người đi thẳng về phía thi thể của Lưu cô nương. Mọi người thấy nàng thì rối rít ngưng khóc, tự giác nhường ra một con đường, vẻ mặt là kính sợ, cảnh giác hoặc phẫn uất, nhưng lại không có ai dám thốt ra một tiếng nào.
Dường như thánh nữ chỉ đến xác nhận tin Lưu cô nương đã chết, nhìn qua loa thi thể một chút rồi quay người sang, trách móc: "Sao lại để nàng ta chết vậy."
Thiếu nữ khóc lóc đáp: "Tiểu thư nhà chúng tôi dù cận kề với cái chết cũng không chịu gả, các người còn muốn gì nữa! Còn muốn gì nữa đây!"
Người phụ nhân bên cạnh một tay bịt miệng cô gái đó lại, khẽ quát: "Câm miệng, ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy đến Lưu phủ!"
Cô gái khóc nức nghẹn, trong mắt nhạt nhòa nước mắt. Thánh nữ vẫn lạnh mặt nhìn quét sang cô, không truy xét quá nhiều, chỉ nói: "Chết thì ắt sẽ không thể gả được. Quốc sư đại nhân sẽ chọn lại một người để thành hôn vào tháng tới. Sáng sớm ngày mai, trên cổ tay ai xuất hiện sợi dây tơ hồng thì đó chính là người quốc sư lựa chọn, đến ngày mười lăm tháng sau nhất định phải tới Tự Viên kinh thành để tiến hành nghi thức đại hôn."
"Chọn lại?!" Vẻ mặt Chu Hoài Nhượng từ đau thương uất hận trở nên căng thẳng: "Sao bọn họ chọn được? Chọn đại thật á?"
Chuyện vui thành chuyện buồn, lụa đỏ đổi thành vải trắng, Lưu phủ đã rối loạn hết cả lên. Lưu Chuẩn như tức khắc già đi mười tuổi, ngay cả khi khách quý ở trước mặt cũng cười không nổi nữa: "Sao tiểu thư lại ngốc như vậy chứ, bây giờ nàng đi rồi sao phu nhân sống nổi đây..."
分享到:
上一篇:Xét xử Bí thư xã ở Lâm Đồng sát hại cháu vợ rồi đốt xác phi tang
下一篇:Nền tảng đặt phòng Airbnb phục hồi nhờ xu hướng “du lịch tại chỗ” staycation
温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!
猜你喜欢
- Kết quả Chelsea vs Aston Villa, Kết quả bóng đá Anh
- Khánh My chân dài gợi cảm đọ dáng cùng Trương Ngọc Ánh
- Những ngôi nhà bay giữa lưng chừng trời Paris
- Nguyễn Ngọc Anh nói về giá trị của người phụ nữ từng trải
- Dấu văn riêng biệt của Trần Thùy Mai trong 'Thương nhớ hoàng lan'
- Thành tích 'khủng' của nữ sinh khỏe nhất nước Anh
- 3 bài học lớn từ Steve Jobs
- Lý Hùng, Lý Hương òa khóc đau xót trong tang lễ của NSND Lý Huỳnh
- Kết quả Chelsea vs West Ham, Kết quả bóng đá Anh