Truyện Con Dâu Hoàng Gia_hạng 2 argentina

作者:World Cup 来源:Nhận Định Bóng Đá 浏览: 【】 发布时间:2025-01-10 06:04:06 评论数:
Một luồng phương hồn xa xăm tỉnh lại,ệnConDâuHoàhạng 2 argentina

Phượng Loan nằm thẳng trên chiếc giường lớn, ánh mắt mờ mịt.

Trong đầu hiện ra cảnh tượng huyết sắc hỗn loạn, nhóm cung nhân bận rộn ra vào, bên tai ầm ĩ náo loạn, tiếng thái y run rẩy, "Hoàng thượng... tình hình của quý nhân sợ là không tốt, giữ người lớn? hay là thai nhi?"

Ngoài cửa vang lên giọng nói nam nhân tựa như chuông ngân ngọc hội, "Thai nhi..."

A, Phượng Loan khinh giễu (khinh thường và giễu cợt)

Qủa nhiên là tác phong dứt khoát của Tiêu Đạc, ích kỷ, lãnh huyết vô tình, trong mắt chỉ có chính hắn và vạn dặm giang sơn cẩm tú của hắn. Con cái là người thừa kế, là con cờ lợi thế dùng để củng cố hoàng quyền, còn nữ nhân chỉ là công cụ sinh dục mà thôi. Huống chi chính mình cũng chỉ là một nô tỳ trong cung khiến hắn mất mặt, có gì đáng giá để lưu luyến đây?

Phượng Loan nhắm mắt lại, kết thúc những hình ảnh ân oán hiện lên kia.

Lần thứ hai mở mắt, quay đầu nhìn lại gian phòng lúc này.

Bên trái dựa sát vào tường là hai chiếc ghế phối sơn màu đen thượng hạng, đối diện trên hương án bày một lư hương nhỏ mạ vàng, bên phải là bàn trang điểm mặt gương đồng, khung gương được điêu khắc theo hình dáng hoa văn lá sen. Dựa vào hướng cánh cửa, được đặt một bức bình phong vải lụa thêu bức đồ hoa Ngọc Lan, tạo thành một vách ngăn khuê phòng, cả phòng bố trí đơn giản, vừa phải nhưng không mất đi sự hoa lệ.

Đây là... khuê phòng của mình ở Phượng gia?

Phượng Loan kinh sợ.

Chính mình thân là hậu cung phi tần, sinh là người hoàng thất, chết cũng là quỷ của hoàng thất, nào có thể về lại Phượng gia? Huống chi từ mười năm trước Phượng gia bị tịch biên thì đã không còn tồn tại.

Chẳng lẽ nàng gần chết lại sinh ra ảo giác, vì thế mới mơ thấy Phượng gia?

Phượng Loan thử động đậy thân thể, cũng không có suy yếu vô lực cùng đau đớn sau khi khó sinh, trong lòng nàng gật gù, quả nhiên là mình đang nằm mơ. Đi tới trước gương đồng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt thiếu nữ trẻ con ngây thơ, thanh lệ, xinh tươi, khóe mắt đuôi lồng mày còn có chút thần thái mềm mại.

Hình dáng này......chính là mình mười năm trước.

Khi đó nàng vẫn là nhị tiểu thư của Phượng gia phủ Quốc Công, ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự, sống cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, an nhàn sung sướng. Buồn phiền thường ngày bất quá là mùa xuân hoa hải đường nở muộn, mùa hạ dưa hấu không đủ thanh, mùa thu mật hoa quế màu sắc không tốt, mùa đông tuyết rơi trễ một chút.

Mãi cho đến khi tai họa ngập trời giáng xuống....

Ai cũng không nghĩ tới, chỉ trong một đêm Phượng gia cả nhà sập đỗ, -----bá phụ bị xử tử, phụ thân bệnh chết, đường huynh đệ* bị lưu đày tây lĩnh, Phượng gia nữ quyến thì bắt làm quan nô**, tất cả vinh hoa phú quý tiêu tan theo gió.

* anh em con bác
**nô tỳ nhà quan

Ngày hôm đó, tiếng kêu gào khóc bi thương của Phượng gia vang vọng kinh thiên động địa.

-----Vận mệnh kịch biến chỉ trong nháy mắy.

Bởi vì nàng và thứ muội, Trinh Nương, vẫn là thiếu nữ chưa xuất giá, dáng dấp sạch sẽ, nên bị tiến cung trở thành tiểu cung nữ. Còn các nữ quyến của Phượng gia đã thành thân thì bị bán vào nhà quan làm nô tỳ. Tổ mẩu, đại bá mẫu, mẫu thân và đại tẩu, còn có Trinh Nương, đều không chịu được sự sỉ nhục này, nên tất cả tự mình kết liễu.

Khác biệt duy nhất là mẫu thân và các nàng chết ở bên ngoài giáo phường quan nô, muội muội chết ở trong cung.

Vì sao mình không chết?

Lúc nhận được tin Trinh Nương tự tử, mình cũng đã tìm một sợi đai lưng muốn treo cổ tự sát.

Cùng là thiên kim tiểu thư Phương gia phủ Quốc Công, Trinh Nương là do Cung di nương nuôi dưỡng, mình là do phu nhân nuôi, chẵng lẽ còn có thể sợ chết không bằng thứ muội sao? huống hồ bản thân giờ chỉ còn cô độc một mình, lại có gì hứng thú?

Mới vừa đem đai lưng treo lên xà nhà, liền nghe tiếng cung nữ Hồng Anh cùng phòng cười gằn, "Lúc trước ta có thể được tuyển chọn làm cung nữ, trong nhà nghĩ vừa bớt đi chi phí sinh hoạt hàng ngày của một người, còn có tiền tiêu hàng tháng, tất cả đều sướng như điên. Làm sao giống các ngươi lúc này, chính là gặp ngàn khổ sai, lại chịu không được mà muốn đi chết sao?" giọng nói nàng khinh thường, "Ta rất xem thường những người như các ngươi, có điều trước đây sống quá tốt đi, chịu chút khổ sở cũng không được, chết rồi cũng tốt, sống chỉ tổ lãng phí thức ăn!".

Chính bản thân xông qua muốn liều mạng cùng nàng, lôi kéo vật lộn, cuối cùng cả hai đều bị quản sự cô cô dạy dỗ một trận, nhưng chính bởi vì sự phẫn nộ này cùng hận ý mới khiến cho mình sống sót.

Suy nghĩ tới lui, Phượng Loan đau đầu khó chịu được.

"Tiểu thư tỉnh rồi?" Ngoài cửa vang lên tiếng động, một phụ nhân trung niên mặc sam y sắc thu đi vào, nàng quay đầu răn dạy nha hoàn phía sau, "Các ngươi hầu hạ thế nào vậy? Tiểu thư tỉnh rồi cũng không biết." Ngữ khí mang vẻ khó chịu, "Lúc này Bích Lạc mới bị bệnh hai ngày, một đám liền không có người quản."

Phượng Loan ngơ ngác nhìn đối phương, đây là...nhũ mẫu của mình lúc nhỏ.

"Ma ma đừng tức giận." Nha đầu Bảo Châu mặc bộ váy áo màu đỏ, từ phía sau chạy tới, cười hì hì nói: "Ta đây liền hầu hạ tiểu thư rửa mặt ". Chẳng những không có nhận sai, còn tỏ vẻ không thèm để ý lời răn dạy.

Phượng Loan thấy thế, tâm trạng không khỏi có chút giễu cợt.

Năm đó nàng thích Bảo Châu dáng dấp xinh đẹp, nói chuyện thoải mái, nuông chiều nàng có phần không biết lớn nhỏ, thậm chí ngay cả Khương ma ma cũng không để trong mắt. Nhắc tới thì cũng không muốn so đo tính xấu đấy, chỉ là sau đó...Phượng gia mang tội bị bắt, thời điểm bị tịch biên, không ít đảng đối đầu muốn nắm chặt tội danh người nhà họ Phượng, nên lén lút thu mua hạ nhân Phượng gia.

Bảo Châu nàng....vu khống Tam đường ca vứt bỏ việc thành thân, lại đổ tội danh hành hung nô bộc.

Tam đường ca từ nhỏ tính tình cứng rắn, tính khí nóng nảy, thời điểm hỏi cung còn ở trên công đường cùng hình quan tranh cãi ầm ĩ, kết quả cả bị chặt đứt một chân, sau đó vết thương nhiễm trùng. Cuối cùng chết trên đường lưu đày đến tây lĩnh.

Trong lòng Phượng Loan cảm thấy đau xót.

"Tiểu thư" Bảo Châu để tiểu nha hoàn nâng chậu đồng, ngọt ngào cười hỏi, "Người xem thử nước có lạnh không?"

Tại lúc Phượng Loan còn đang thất thần, sớm có năm, sáu nha hoàn đi vào, bưng chậu, cầm bột thơm, giúp nàng cuốn ống tay áo, từng người vội vàng nhưng ngay ngắn có thứ tự. Bảo Châu tự mình chọn lấy hộp kem thoa trắng, dùng cây trâm khơi ra một ít, vừa giúp nàng bôi lên, vừa nói, "Chỉ cần thoa một lớp mỏng, tránh khỏi khô da lại thấy thoải mái, đây thật là đồ tốt."

Nàng nói lời này là có ý tứ mong được ban thưởng một hộp.

Phượng Loan nghe được rõ ràng nhưng không đáp lại.

Trong lòng cười gằn, cái loại cẩu nô tài bán chủ cầu vinh, lại còn dám bày ra tâm kế đòi đồ vật? Lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, không giữ quy tắc, nên kéo ra ngoài loạn côn đánh chết!

"Tiểu thư không thoải mái sao?" Khương ma ma thấy nàng nhíu mày, lo lắng hỏi.

Phượng Loan lắc đầu, "Không có". Nhìn nhũ mẫu lúc mình mười tuổi, trong lòng cảm khái vạn lần, trước khi chết trong mộng có thể gặp lại nhũ mẫu cũng coi như là phúc phận của chính mình rồi.

Năm đó, sau khi Phượng gia bị tịch biên, cả nhà nhũ mẫu bị liên lụy giáng thành quan nô. Từ nhỏ nhũ mẫu nuôi dưỡng nàng, nâng trong lòng bàn tay suốt mười mấy năm, so với thân sinh cốt nhục còn muốn thân hơn. Bởi vì nhớ thương đến nàng mà ban đêm âm thầm lén lút khóc, chỉ trong mấy năm đã khóc mù cả đôi mắt.

Một nô tỳ bị mù mắt thì có chủ nhân nhà nào chịu thu nhận chứ? Đến lúc chết đi cũng chỉ có một manh chiếu cói quấn vào.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phượng Loan ức nghẹn khó chịu.

"Tiểu thư." Khương ma ma thấy sắc mặt nàng không tốt, càng lo lắng, đi tới xoa nhẹ trán nàng, "Ước chừng là chỉ mới đầu xuân hay thay xiêm áo mùa đông đi?" Sau đó thở phào nhẹ nhõm, "Cũng còn tốt, không bị sốt."

"Ta thật sự không có chuyện gì." Phượng Loan lo sẽ hù dọa nàng, cố nén tâm tình bất định đang dâng trào, mỉm cười nói: "Chỉ là mới vừa thức dậy còn chưa có thật sự tỉnh táo nên có chút mơ màng thôi." Khoan đã... hình như không thích hợp lắm, tại sao trong mộng còn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc? Còn cảm nhận được nhiệt độ trên tay của nhũ mẫu, cùng với cảm xúc nhu hòa.

Mộng này thật sự là quá mức rõ ràng, quá mức chân thực rồi.

Dường như...nàng đã sống lại.

最近更新