Căn nhà sàn của cô gái tên Luyến vẫn còn bật đèn,ĐimòđêmnhàsơnnữThátỷ số bỉ bố mẹ cô chưa đi ngủ, A Lý khẽ tiến vào gõ lên cửa một chốc thì cánh cửa mở ra. Còn đang lúng túng chưa biết thế nào, cả bọn kéo tôi vào... Tục lệ diễm tình hoang sơ
Trong chuyến công tác ở xã Suối Bàng, Mộc Châu, Sơn La, sau khi tôi hoàn thành xong công việc cũng là lúc trời cũng xâm xẩm tối. Bởi vậy, tôi đành xin ngủ nhờ lại một ngôi nhà của người dân trong bản ở đây. May mắn cho tôi là những người trong bản Pưa Lai này đều là những người tốt bụng. Thế nên, chẳng mấy chốc tôi được vào ngủ nhờ nhà anh Đinh Văn Thắng và chị Lường Thị Giang, họ là một đôi chồng trẻ mới cưới nhau chưa đầy 2 năm.
Bữa cơm thiết đãi khách có thịt trâu và rượu ngô thơm nồng, đối với tôi quả thật như “chết đuối vớ được cọc” vì sau một ngày lăn lội đường đồi, đường núi lại chả có quán xá nào để tạt vào ăn lót dạ, đến giờ đã đói sắp lả đi rồi. Ấy vậy, chị vợ anh Thắng vẫn cứ ái ngại sợ rằng bữa ăn đạm bạc quá, không phải lễ với khách.
Ngồi nhâm nhi chén rượu ngô, lai rai câu chuyện, vốn cái cái tính tò mò của dân làm báo, tôi mới buột mồm hỏi anh Thắng xem ở đây gì đặc biệt, hay ho không. Hớp từ từ chén rượu anh Thắng cười khoái chí nói: “Anh đã nghe nói đến tục đi mò chưa?”.
Bản làng người Thái còn lưu giữ tục lệ diễm tình hoang sơ đến kỳ lạ