Ta buộc khăn trên đầu, đang bận rộn cắt rau trong bếp thì cô bé hôm qua lại đến.
“Cô nương, hôm nay Thái tử điện hạ sẽ đến tửu lâu dùng bữa, sao người còn ăn mặc như vậy? Mau theo nô tì đi thay y phục, trang điểm đàng hoàng.”
Vừa nói cô bé vừa kéo tay ta, ta nhấc cánh tay, cô bé bị ta đẩy ra, lùi mấy bước rồi ngã ngồi xuống đất. Người trong bếp cười ầm lên, cô bé thì mắt đỏ hoe.
“Cô nương!”
Cô bé giận dữ đập mạnh hai cái xuống đất.
“Thái tử khó khăn lắm mới đến đây, người phải nắm lấy cơ hội hàn gắn với ngài ấy!”
Ta ném dao bếp lên không trung 1 vòng, rồi bắt lấy nhanh chóng cắt khoai tây thành sợi nhỏ.
“Ngươi là nha đầu nào đến đây làm loạn đấy, muốn gây chuyện thì đi chỗ khác, ta còn phải kiếm tiền ăn cơm, đâu có rảnh chơi với ngươi! Đi đi—”
Cô bé đó tên gọi là Lưu Ly, đã bám theo ta hơn nửa tháng rồi.
Nàng ta nói bản thân là nha hoàn của ta, ta là tiểu thư của nàng. Thật nực cười, khi ta tỉnh lại trong căn nhà đổ nát ở ngoại ô kinh thành, rõ ràng trên người ta đang mặc áo vải, trên đầu còn không có lấy một chiếc trâm cài, làm sao mà là tiểu thư được?
Ta nghĩ nàng ta đến để lừa tiền, một cô bé yếu ớt, không thể làm được việc gì, chắc chắn nghe nói ta sau khi rơi xuống nước mất trí nhớ, liền đến lừa gạt, muốn ta nuôi nàng ta.
Nghe nói nha hoàn nhà giàu không chỉ được cung cấp ăn uống, mỗi tháng còn được mấy trăm văn tiền, ta không dại mà bị lừa đâu!
Ta từ chối nàng ta một cách nghiêm túc, nhưng cô bé này không nản lòng, ngày nào cũng đến căn nhà đổ nát của ta, kể những câu chuyện hư cấu.
Nàng ta nói rằng, ta không chỉ là vị hôn thê của Thái tử, mà còn là con gái của Thừa tướng đương triều Thẩm Vân Châu.
Ta và Thái tử từ nhỏ đã định hôn ước, hai người thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, cho đến tháng trước, Thái tử nói muốn nạp con gái của Thượng thư Bộ Hộ, Hứa Gia Nhụy, làm trắc phi.