Thiếu niên đi men theo bờ suối.
Từng dòng từng dòng máu loang lổ giữa làn nước trong vắt. Đi thêm mươi bước thì thấy một kẻ nằm rạp trên mặt đất đằng xa.
Thiếu niên tới gần lật người y lên,ệnYêuQuáiYQuá
ket qua lile người này tướng mạo rất đẹp, lại đang hấp hối, y phục trên người thấm đẫm máu tươi, miệng vết thương lộ ra trông thực kinh hãi. Cậu thăm dò hơi thở, rồi sờ sờ cổ tay, kéo một đống nhành cây hẹp dài gần đó, thuần thục niệm một câu chú biến chúng thành võng, đặt người nọ lên trên rồi đi sâu vào trong núi.
Chẳng hay sâu trong núi có một y quán, tên là ” Khái bất xa trướng”* . Thanh tịnh đẹp đẽ xa rời chốn phồn hoa. Quán chủ họ Lục, tên chỉ một chữ Vưu. Người này rất nhiều khuôn phép, tính tình cổ quái, song rất nhiều kẻ tìm đến chữa bệnh, chỉ vì y thuật xuất chúng, nghe nói dù là xương thịt sinh tử cũng không phải bàn.
*: Không ai được ghi nợ
Lục quán chủ có một bí mật.
Bí mật này không muốn ai biết nhưng tất cả đều hay, bởi vì ” Khái bất xa trướng” chỉ xem bệnh cho yêu ma quỷ quái, không khám cho người.
Lục Vưu tựa vào ghế mây, chìa tay như đang tự hạ thấp bản thân, ý chỉ qua đây bắt mạch, tay kia thì kẹp chặt sách, xem không chớp mắt rồi hỏi: “Khó chịu ở đâu thế?”
Hề Nang nước mắt quyện nước mũi gào khóc thảm thiết: “Lục tiên sinh, đầu con đau, mắt đau, tay đau, chân đau, chỗ nào cũng đau, ngài nhất định phải cứu con!”
Lục Vưu chậm rãi đáp: “A, chỗ nào cũng khó chịu . . . Vậy băm tới băm lui rồi bỏ vào lò nặn lại đi.”
Hề Nang: “. . .”
Lục Vưu lúc này mới dời mắt khỏi sách, liếc nhìn mặt Hề Nang: “Dạo này lại đi chọc người sao?”
Hề Nang giải thích: “Chỉ là gặp mấy đứa trẻ loài người lạc đường trên núi, dẫn tụi nó về làm khách thôi mà!”
Lục Vưu nhíu mày: “Ngươi rảnh lắm hử?”
Hề Nang ấm ức: “Việc này không thể coi là rảnh rỗi được, là con nhiệt tình hiếu khách đó!”
Lục Vưu: “Ngươi có sửa không?”
Hề Nang: “Con rất rảnh, vô cùng rảnh.”
Lục Vưu hừ một tiếng: “Bắt bọn trẻ ở đâu thì trả về đó, từ nay về sau cấm tha chó nhặt mèo về.”
Hề Nang tâng bốc: “Lục tiên sinh, ngài quả là vị đại phu diệu thủ nhân tâm —— ”
Lục Vưu buông tay: “Mười hai.”
Hề Nang lập tức im bặt, nét mặt lộ vẻ khó xử, xoa xoa hai tay rồi nói: “Lục tiên sinh, gần đây đỉnh đầu hơi căng, liệu có thể. . .”
Lục Vưu: “Không thể.”
Hề Nang: “Có thể thay bằng cái khác được không?”
Lục Vưu khẽ cười: “A, lại còn chuẩn bị trước?” Hắn đặt sách xuống, “Lại đây nào, để ta xem thật ra là hàng hóa quý hiếm gì.”
Hề Nang kéo một người từ ngoài vào, nặng mùi tử khí, máu bùn phủ đầy người, chẳng chút nhúc nhích.
Tác Giả:Cúp C2