Nhìn cảnh bà lang lấy gai bòng khêu vào mắt cháu bé chừng10 tuổi,ạnhgáyvớichiêuchữacậnthịbằngcáchchọcgaivàomắkqbd tbn hôm nay sau đó dùng bông lau đầu gai, rồi lại khêu khêu vào mắt cháu bé, chúngtôi không khỏi rùng mình. Bà lang này khẳng định, làm như vậy độ cận sẽ giảm rồikhỏi hẳn. Số lần khêu bao nhiêu là tùy người, có người 3 lần, 5 lần, 7 lần...,nhưng bà đã khêu là nhất định sẽ khỏi (!?)
Bà Thược chữa bệnh cận thị bằng cách khêu gai bòng vào mắt là phản khoa học và rất nguy hiểm. |
Quái chiêu chữa cận thị
Mấy năm gần đây, tiếng bà lang Thược (trú tại thôn Mao Yên, xã Phượng Mao, huyệnQuế Võ, Bắc Ninh) có tài chữa cận thị chỉ bằng một chiếc gai bòng (loại cây họhàng với cây bưởi) đồn thổi khắp các tỉnh Bắc Giang, Hải Dương, Hà Nội… Để thựchư cách chữa bệnh có một không hai này, chúng tôi đã tìm về “cơ sở chữa bệnh“của bà để mục sở thị.
Ngôi nhà của bà lang Thược to nhất xóm với chiếc cổng có thể nói là rộng nhấtlàng, ôtô con có thể ra vào thoải mái. Bên hông căn nhà là cơ sở khám chữa bệnhdo bà mở ra. Đó là một căn nhà cấp 4 rộng chừng 20m2, bên trong kê một chiếcgiường cũ cho bệnh nhân nằm, còn bà ngồi trên chiếc chiếu giữa nhà để chữa bệnh.Khi chúng tôi đến, có 5 người bệnh đang chờ tới lượt, trong khi bà đang bận chữacho một bệnh nhân khác.
Trong vai người đi chữa bệnh cận thị, chúng tôi ngồi lặng yên chờ đợi, thỉnhthoảng góp vài ba câu chuyện với bà lang này. Bệnh nhân mà bà lang Thược đangchữa trị là một cháu bé học lớp 4 (quê ở Hiệp Hòa, Bắc Giang), được bố đưa ôtôđến chữa. Bà Thược để cháu bé ngồi trên chiếc ghế nhựa thấp, rồi lấy ra mộtchiếc hộp sắt vuông.
Trong hộp đựng một túi bóng chứa vài chục chiếc gai bòng.Chiếc túi bóng đựng gai bòng này nhàu nhĩ, màu ố vàng, có vẻ đã được dùng trêndưới vài năm. Cũng trong chiếc hộp sắt này, bà Thược đựng một nhúm bông y tế,không có túi bóng bảo quản và ngay cạnh số bông này là 5 - 7 tờ tiền, mệnh giátừ 50.000 - 100.000 đồng.
Bà Thược lấy một chiếc gai bòng trong túi ra rồi bắt đầu hành nghề. Tay trái bàThược giữ mắt đứa bé còn tay phải khêu khêu lòng đen. Khêu khoảng 5 - 7 nhát, bàlấy bông lau lau đầu gai rồi lại tiếp tục khêu. Lau đầu chiếc gai bòng được vàilần, bà mới thay bông mới.
Bà Thược lặp đi lặp lại công đoạn này chừng 20 phútrồi kết thúc công việc. Trong quá trình chữa bệnh, bà Thược cho cháu bé nghỉchừng mấy phút để cháu… “dạy mắt” khi đôi mắt đã đỏ. Quan sát quá trình bà Thượcchữa bệnh cho cháu nhỏ này, chúng tôi lạnh cả người, chỉ sợ bà không may chọcchảy máu mắt đứa nhỏ. Bà Thược nói: “Cứ làm như vậy vài lần, không cần thuốc mengì, độ cận sẽ giảm, dần dần sẽ không cần phải đeo kính”.
Trò chuyện với chúng tôi, anh Nguyễn Văn L - bố cháu bé - cho biết, con anh cậnhơn 2 đi-ốp. “Tôi đưa con đi chữa lần này là lần thứ 3 rồi. Có hiệu quả haykhông thì chưa thể biết ngay được nhưng đã theo thầy, theo thuốc rồi thì tôi cứđưa con đi thôi” - anh L nói. Khi chúng tôi hỏi tại sao anh biết tới bà Thược màtìm tới thì anh bảo là nghe người này truyền tai người kia giới thiệu chứ tronghọ hàng nhà anh chưa ai đến nhờ bà Thược chữa cả.
Xong xuôi, anh L để tờ 100.000đồng vào chiếc hộp đựng chung cả gai bòng và bông. Anh L cho biết, vì bà Thượcnói chữa tới khi nào khỏi thì thôi chứ không nói chính xác là bao nhiêu lần nêntuần sau anh sẽ lại đưa con tới.
Nói về việc chữa cận thị cho bệnh nhân, bà Thược khẳng định với tôi: “Đấy, đếnđứa bé nhỏ như thế còn không sợ đau nữa là cô từng này tuổi rồi. Có chữa thì maiđến sớm chứ giờ này sắp tối rồi, tôi không chữa được. Đến trước chữa trước, đếnsau chữa sau, trường hợp của cô phải sang ngày mai. Cô cứ về đi, biết nhà làđược rồi, mai lại đến”. Khi tôi hỏi: “Cháu cận những hơn 4 đi-ốp thì có khỏiđược không?”, bà Thược nói chắc như đinh đóng cột: “Tin thì mai bắt đầu đếnchữa, chứ tôi chữa thì chắc chắn là khỏi. Mà tôi chữa thế này cô vẫn có thể làmviệc với máy tính, xem tivi như thường”. Một số bệnh nhân “tín” bà Thược cũngxen vào câu chuyện: “Có tin thì mới đến đây chữa chứ...”.
Chữa được bệnh vì “thánh mẫu thượng ngàn” cho “lộc”
Trong quá trình chữa bệnh, người phụ nữ ngoài 50 tuổi này tỏ ra rất hoạt bát, dídỏm khi nói chuyện với người nhà bệnh nhân. Khi một số người thắc mắc về “tàichữa bệnh” của bà thì được bà chia sẻ: “Một lần, bà bị sét đánh không chết.
Sauđó một thời gian, bà thường xuyên bị “thánh mẫu thượng ngàn” hành và về báo mộngbà sẽ được lộc. “Thánh mẫu” cho bà khả năng bói, nhìn được tương lai, nhìn thấucõi âm nhưng bà không nhận, “thánh mẫu” giao cho bà nhiệm vụ chữa bệnh cứungười, phải giúp dân chúng chữa những bệnh hiểm nghèo mang lại phúc đức cho concháu”.
Anh C - một người tới khám bệnh lần 2 tại nhà bà Thược - chỉ vào ngôi nhà tođùng của bà và cho biết: “Trên tầng hai là bàn thờ “thánh mẫu”, tôi chữa ở đâylâu nhưng không dám lên đó, chỉ biết mỗi buổi sáng bà Thược đều lên đấy thắphương và xin “thánh mẫu” ban lộc để chữa bệnh, cứu người. Chúng tôi đến đây chữabệnh cũng muốn ăn lộc từ “thánh mẫu”, chỉ cần có tâm thì bệnh gì cũng có thểkhỏi”.
Ông Nguyễn Như Luyến cho biết bà Thược không được cấp phép chữa bệnh và không qua trường lớp đào tạo y học nào. |
Không được cấp giấy phép chữa bệnh
Tìm hiểu, chúng tôi được biết người dân địa phương không ai đến khám, chữa bệnhtại nhà bà Thược mà chỉ có những người ở xa đến. Bà Lê Thị X (70 tuổi, trú cùngthôn với bà Thược) cho biết: “Tôi chẳng hiểu sao người ta cứ nườm nượp kéo đếnđông thế chứ ở đây có ai khám chữa đâu. Cháu tôi cận nặng lắm nhưng tôi cũngchẳng có ý định đưa tới nhờ bà ấy chữa trị, có bệnh thì phải tới bệnh viện chứchữa bệnh chỉ bằng cái gai bòng mà khỏi thì khó tin quá”.
Cùng quan điểm với bà X, chị Ngô Thanh H (người đã 5 năm làm dâu tại làng MaoYên) cho biết: “Tôi cũng nghe nhiều người nói bà Thược chữa bệnh nhưng có thể“Bụt chùa nhà không thiêng” nên người dân ở đây thờ ơ lắm, có đến khám bao giờđâu. Tôi nghe bố mẹ chồng nói rằng bà ấy chỉ chữa ghẻ được thôi vì bà ấy lấy gaibòng khêu con ghẻ cái ra, còn chữa cận thị bằng gai bòng thì tuyệt nhiên tôikhông bao giờ tin”.
Ông Nguyễn Như Luyến - Bí thư chi bộ thôn Mao Yên - cho biết: “Bà Thược khámchữa bệnh cách đây đã hơn 10 năm. Trước đây, khi bà ấy về làm dâu đất này khôngcó nghề nghiệp gì mà chỉ cấy mấy sào lúa. Sau đó, bà ấy được mẹ chồng truyền chonghề khám chữa bệnh ngoài da như ghẻ, vẩy nến.
Việc bà ấy chữa cận thị tôi đãnghe nhiều người nói nhưng bản thân tôi cũng không tin vào việc này. Mấy nămtrước, người đến khám đông lắm, chị gái bà ấy còn cho thuê nhà trọ để khách ngủlại qua đêm, nhưng mấy năm gần đây thì ít người hơn. Bà ấy không có trình độ hayhọc vấn gì liên quan tới ngành y nên không được cấp phép khám chữa bệnh.
Bà ấycũng không treo biển quảng cáo mà người ta cứ kéo tới rồi tự nguyện cảm ơn bà ấy50.000, 100.000, 200.000 đồng. Trước kia, có khi bà ấy kiếm được hàng triệu đồngmỗi ngày, nhưng đều do người bệnh tự nguyện nên chúng tôi cũng rất khó xử lý”.
Ông Nguyễn Mậu Hiền - Phó Chủ tịch UBND xã Phượng Mao cũng khẳng định: “Bà Thượckhông được cấp phép khám chữa bệnh vì không qua trường lớp y học nào. Chúng tôiđã xuống kiểm tra và yêu cầu bà này dừng hoạt động chữa bệnh, nhưng cũng khó chođịa phương vì người bệnh cứ kéo đến nhờ bà Thược chữa. Hơn nữa, bà Thược cũngkhông hề mặc cả chuyện tiền nong mà mọi người tùy tâm nên chúng tôi rất khó giảiquyết dứt điểm”.
Nói về việc bà Thược chữa các bệnh vẩy nến, đặc biệt là cận thị chỉ bằng chiếcgai bòng, bác sĩ Nguyễn Đông Hưng (Bệnh viện Quân y 103) cho biết: “Tôi chưatừng nghe cách chữa bệnh cận thị trong dân gian hay y học hiện đại nào bằng cáchlấy gai bòng khêu khêu cái gì đó trong mắt.
Đó là cách làm phản khoa học và cựckì nguy hiểm, chỉ cần sơ xuất một chút là có thể làm nhiễm trùng giác mạc ngườibệnh khiến thị lực không những giảm sút mà còn có thể gây mù, lòa. Hơn nữa, dùngười bệnh không bị gai chọc vào mắt thì đầu gai bòng cũng có nhiều vi khuẩn,nấm nên rất dễ nhiễm trùng.
Đó là chưa kể tới việc bà Thược lau đầu gai bòngbằng bông không vệ sinh. Bệnh nhân không nên tin tưởng, giao phó “cửa sổ tâmhồn” mình cho những bà lang vườn như vậy, tiền mất tật mang và có thể còn ân hậnsuốt đời.
(Theo Lao động)
(责任编辑:World Cup)