Tin thể thao 24H Truyện Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài_bxh mexico women's premier division
Lâm Thanh Thanh vừa bước ra khỏi phòng tập liền nhận được một cuộc gọi từ Hướng Hoa Dương. Đầu bên kia điện thoại,ệnNgủDậyMộtGiấcTôiGảChoTổngTàbxh mexico women's premier division thanh âm của hắn vẫn trầm thấp êm tai giống như bình thường: “Ngày mai phải thi rồi, có căng thẳng không?”
Nhận được điện thoại của hắn, cô rất vui. Lâm Thanh Thanh cười rộ lên, trên mặt tràn đầy hạnh phúc vui sướng: “Không căng thẳng, chờ em thi xong nhớ phải mời em ăn cơm nhé!”
Hướng Hoa Dương có chút bất đắc dĩ cười rộ lên, nụ cười lạnh lùng nhưng hàm chứa một chút sủng nịnh: “Yên tâm, anh sẽ không thiếu đâu”. Nói xong, đột nhiên hắn dừng lại một chút, rồi lập tức chỉnh lại ngữ khí: “Thanh Thanh, chờ em thi xong chúng ta nói chuyện được không”.
Giọng hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Lâm Thanh Thanh không khỏi khẩn trương, cô giả vờ tự nhiên hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với em sao?” Hắn chỉ nói: “Đợi em thi xong rồi nói sau”.
Lâm Thanh Thanh dừng một chút, cô đã đi đến cửa ký túc xá rồi. Từ xa, nhận ra người đang từ lầu ký túc xá đi xuống là Lương Hân, cô liền nói với Hướng Hoa Dương: “Hân Hân đến tìm em, em cúp máy trước.”
Hắn im lặng một chút rồi nói: “Được, cuộc thi ngày mai cố gắng lên.”
Lương Hân đi đến, Lâm Thanh Thanh liền cúp điện thoại, mỉm cười chào. Lương Hân ôm búp bê vải nhung hình con mèo tiến đến, cười nói: “Búp bê may mắn cho cậu, nhớ rõ hôm nay phải ôm ngủ thì cuộc thi ngày mai nhất định có thể vượt qua.”
Lâm Thanh Thanh nhận lấy, nhìn thoáng qua búp bê, giả vờ ghét bỏ nói: “Không đẹp lắm, nhưng tớ cố gắng nhận vậy.”
Lương Hân hừ một tiếng: “Cậu giỏi đấy, vẫn có tâm tư đùa giỡn xem ra tâm trạng không tệ, tớ cũng không cần phải lo lắng về cuộc thi của cậu ngày mai nữa. Vậy ngày mai tớ sẽ không đi.” Lâm Thanh Thanh lập tức nói: “Không được, không được, ngày mai cậu vẫn phải đi cùng tớ, có cậu ủng hộ tớ mới tự tin.” Cô đánh một cái vào miệng mình: “Miệng của tớ nói hươu nói vượn, con mèo này vừa đẹp lại vừa dễ thương.”
Lương Hân che miệng phì cười.
Lương Hân và Lâm Thanh Thanh là bạn tốt, dù có trêu đùa quá phận một chút cũng không sao. Lương Hân không chỉ là bạn thân mà còn là chị kế của cô, sinh trước cô hai tháng. Thật ra ngay từ đầu, Lâm Thanh Thanh không thích Lương Hân, bởi vì cô căm hận Lương Phỉ Phỉ – mẹ của Lương Hân. Lương Phỉ Phỉ là người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của ba mẹ cô. Họ ly hôn bởi vì bà ta, mẹ cô cũng vì bà ta mà đau khổ. Sau đó, bà buồn bực tàn phá thân thể, mấy năm sau khi ly hôn thì mất.
Sau khi họ ly hôn, thì chị gái theo mẹ. Lúc đó cô vẫn còn học sơ trung, được xét theo cha. Sau đó ông kết hôn với Lương Phỉ Phỉ, Lương Hân là con gái của bà ta và chồng cũ. Ngay từ đầu cô thấy Lương Hân cũng buồn nôn như Lương Phỉ Phỉ. Về sau có một lần, Lâm Thanh Thanh tận mắt thấy Lương Phỉ Phỉ đánh đập Lương Hân, cô mới nhận ra Lương Hân cũng chỉ là nạn nhân, hai người họ đều chán ghét cuộc hôn nhân ghê tởm này.
Những năm gần đây, hai người tại chính ngôi nhà không giống là nhà đó ủng hộ cổ vũ nhau. Hơn nữa hai người đều học âm nhạc từ nhỏ, cho nên có rất nhiều chủ đề chung. Sau đó, họ còn cùng thi đậu vào học viện âm nhạc.
Bởi vì sở thích giống nhau, lại ở cùng một nhà, cô và Lương Hân chưa bao giờ hết chuyện để nói. Cô ấy cũng là người gần gũi nhất với cô ngoại trừ mẹ và chị gái ra.
Sau khi trò chuyện với Lương Hân một lúc, Lâm Thanh Thanh trở về ký túc xá. Mặc dù cùng học chung một trường học viện âm nhạc, nhưng lại học khác khoa, vậy nên họ không ở cùng lầu ký túc xá. Lương Hân vì tặng quà cho cô mà đi mất nửa giờ. Rất nhanh liền đến 12 giờ, các bạn cùng phòng đều đã ngủ hết. Sau khi rửa mặt, Lâm Thanh Thanh nhẹ nhàng lên giường.
Đại khái là đang nghĩ đến cuộc thi ngày mai, con búp bê vải được cô ôm về đặt trên bàn bị quên mất, cho nên cô cũng không ôm nó đi ngủ.
Điều kỳ quái là vốn tưởng đêm nay sẽ ngủ không ngon, không ngờ cô ngủ một giấc rất sâu.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào mắt rất khó chịu, cô giật mình tỉnh dậy, vô thức sờ đồng hồ báo thức trên đầu giường. Thế nhưng sờ soạng một lúc cũng không thấy, Lâm Thanh Thanh mới nhận ra có gì đó không đúng. Cô thích nghi dần với ánh sáng, nhìn lên bàn và lập tức hoảng sợ.