"Cửu gia,ệnTrùngSinhOanGiaKhóThoá
tỷ số bulgaria hôm nay đã đúng hẹn một tháng!" Lão quản gia chỉ tay vào con số được khoanh tròn đỏ làm dấu trên tờ lịch.
Người đàn ông ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành nhàn nhạt liếc nửa con mắt, khoác tay làm hiệu.
Bình yên xóm nhỏ vùng ngoại thành bỗng nhiên bị phá vỡ khi dàn siêu xe ba mươi chiếc đậu kín từ đầu làng vào tận cổng nhà cụ giáo Đàm.
Sáu mươi tên đàn ông vest đen lực lưỡng bê sáu mươi tráp đỏ khí thế bức người đạp đổ hai cánh cửa cổng làm bằng tre hùng hổ tiến vào sân.
"Các...người...là ai?" Ông cụ râu tóc bạc phơ chống cây gậy trúc đứng ở bậc tam cấp hỏi tên đàn ông gần nhất.
"Chúng tôi là người của Cửu gia, vâng lệnh ngài ấy đến đón Cửu phu nhân!"
"Các người có nhầm không? Ở đây không có ai là Cửu phu nhân! Mời các người đi cho!" Cô gái trẻ đứng bên phải ông cụ dõng dạc đuổi khách.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba tiếng vỗ tay vừa dứt, sáu mươi tên đàn ông vest đen lập tức dạt ra hai hàng, đứng trang nghiêm đồng loạt hô to: "Chào Cửu gia!"
Cô gái trẻ trên bậc tam cấp tò mò nhón chân nhìn vị thần thánh phương nào oai phong khiến cả đám thuộc hạ mặt sắt phải cúc cung cúi đầu. Cứ ngỡ là một ông già tuổi ngoài sáu mươi, tai to mặt bự khệ nệ mang chiếc bụng bầu. Ai dè...Trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất bức người. Vừa thấy rõ mặt mũi người ta, cô buộc miệng chỉ tay: "Bạc Cửu?"
"Là tôi đây cô Đàm...Tương Tư!"
Đàm Tương Tư mặt mày biến sắc, ấp úng nửa ngày mới ra câu: "Sao anh biết tên tôi? Biết nhà tôi? Anh...đến đây...làm gì hả?"
Bạc Cửu khẽ nhíu mày. Với phong cách làm việc thường ngày của anh, tội nói trước quên sau, anh ban cho một bạt tai là nhẹ. Nhưng hôm nay là ngày đại hỷ nên anh dĩ hòa vi quý, từ tốn nhắc: "Em mau quên ghê, tháng trước rên dưới thân tôi, không phải em đã hứa: Tháng sau lại rên tiếp cho tôi nghe sao?
Hôm nay đã đúng hẹn một tháng, tôi theo lời hứa đến đón em!"
Đúng là tên đàn ông thúi! Đã thúi ình còn lẹo lưỡi!
"Tôi hứa khi nào? Anh đừng có vu khống nghe?"
(责任编辑:Cúp C1)