Anh cố gắng dùng sự đe dọa,ệnLệQuỷLệQuỷMấyGiờRồkèo anh hăm dọa để xua đuổi cô, nhưng Úc Tinh đã không còn sợ anh nữa. Bị cô phát hiện ra sự quan tâm rồi thì anh còn lý do gì có thể ngăn cản cô đến gần, từ chối cô bước vào cuộc sống của anh? Chỉ cần anh đến gặp cô, Úc Tinh nhất định sẽ tiếp tục đến gần anh. Cô giống như một chú sóc nhỏ, tha thiết ôm hạt thông, cố gắng đến gần con quái vật này, cọ cọ vào anh, đưa hạt thông của mình cho anh. Sự thay đổi này sắp xảy ra, như thể số phận đã thổi kèn xung phong. Mà anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận. Trời sáng rồi. Bóng ma cao gầy nhận ra mình đã giữ nguyên tư thế vuốt ve cô suốt cả đêm. Anh rời khỏi căn nhà nhỏ này. Giống như mọi lần trước, trốn trong bóng tối của tòa nhà, đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, chậm rãi quay trở lại Quái Đàm đó. Ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào khu rừng hoang vắng, bóng tối và lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy anh. ... Trước khi có sự thay đổi lớn, bóng ma cao gầy cố gắng quay trở lại cuộc sống yên tĩnh trước đây của mình. Anh không bước vào thế giới của người sống nữa, quyết định ít nhất bốn mươi năm nữa mới đi thăm cô. Bóng ma lang thang trong Quái Đàm ngày này qua ngày khác. Anh không đi gặp Úc Tinh thì có đủ thời gian để ăn những oan hồn kia để tăng cường sức mạnh cho bản thân, cũng không cần dẫm lên nước mưa lầy lội đi một quãng đường dài nữa. Cuối cùng cũng rảnh rỗi, bóng ma thậm chí bắt đầu nuôi những bông hoa dại nhỏ dưới gốc cây, đi ngang qua một lần thì tưới nước một lần. Ba ngày sau, bông hoa dại nhỏ c.h.ế.t thảm. Anh lại đổi sang nuôi nấm. Bàn tay ma vỗ một cái, nấm c.h.ế.t thảm. Bóng ma cao gầy đành phải nuôi oan hồn. Nuôi một hồi thì thấy khá thơm. Anh ăn luôn. |