Truyện Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường_ketqua .net 60
作者:Ngoại Hạng Anh 来源:Cúp C1 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 03:25:22 评论数:
“Hầu gia,ệnPhuNhânThiênĐịnhVôThườketqua .net 60 ở trước có một căn nhà gỗ giành cho thợ săn ở lại.”
“Chúng ta đến đó chứ?”
Người ngồi chòm hỏm giữa bọn họ không nói tiếng nào.
“Hầu gia, chúng ta đã luẩn quẩn trong ngọn núi này khá lâu rồi, ngài cần một chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Tây Tử lại khuyên.
Ba người còn lại không nói gì nhưng ánh mắt cứng rắn vẫn khăng khăng nhìn chằm chằm vị hầu gia khác họ đời tiếp theo của Thái gia còn trụ lại từ thời tiên đế nam chinh bắc chiến này. Giống như đang nói nếu hắn còn không chịu thì họ sẽ nhìn mãi thôi.
Vị hầu gia kia nhìn tình hình này khóe môi lại hơi nhếch lên một độ cong vi diệu.
Cũng chỉ là một cử chỉ như thế nhưng dọa cho bốn tên thuộc hạ dám cả gan khiêu khích uy quyền lưng đổ mồ hôi.
Cứ như vậy giằng co ba tức*...
*Một tức là một hơi thở.
“Được rồi, đi thôi.”
Nói rồi hắn đứng lên trước.
Bốn người còn lại lập tức bật dậy, động tác như một bảo vệ bốn hướng xung quanh hắn, đồng loạt nhích về phía căn nhà bằng gỗ tồi tàn kia.
Nhưng dù tồi tàn thì nó cũng hơn hẳn màn trời chiếu đất nơi hoang sơn dã lĩnh này. Bốn người Đông Tây Nam Bắc từ khi đi theo Thái Thần Hầu của Nam Hà quốc mặc dù đều là tinh anh trong tinh anh nhưng chưa từng trải qua cuộc sống thế này, nếu không phải có Thái Thần Hầu thì họ đã sớm luẩn quẩn trong ngọn núi này đến chết. Mà đến một căn nhà cỏ cũng không thấy ấy chứ.
Nhưng cái đáng nói là so với họ, vị Hầu gia kia từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, phải càng so với họ không thích ứng mới đúng.
Kết quả... Thật không hổ là Hầu gia.
Bên trong rừng sâu lúc nào cũng có cảm giác thật im ắng. Bước chân của họ phối hợp nhịp nhàng với người được bảo vệ ở giữa, thả nhẹ đến mức thấp nhất tránh làm kinh động bất cứ thứ gì.
Có phải họ đã thận trọng quá mức rồi?
“Khoan đã!”
Đông Tử bất chợt lên tiếng. Âm thanh hạ xuống cực thấp, đủ cho năm người họ nghe thấy nhưng không đủ để khiến họ bại lộ, đồng thời cũng ngăn lại bước chân đang tiến về phía trước của họ: “Có người từ trong nhà gỗ đi ra.”
“Chúng ta đến đó chứ?”
Người ngồi chòm hỏm giữa bọn họ không nói tiếng nào.
“Hầu gia, chúng ta đã luẩn quẩn trong ngọn núi này khá lâu rồi, ngài cần một chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Tây Tử lại khuyên.
Ba người còn lại không nói gì nhưng ánh mắt cứng rắn vẫn khăng khăng nhìn chằm chằm vị hầu gia khác họ đời tiếp theo của Thái gia còn trụ lại từ thời tiên đế nam chinh bắc chiến này. Giống như đang nói nếu hắn còn không chịu thì họ sẽ nhìn mãi thôi.
Vị hầu gia kia nhìn tình hình này khóe môi lại hơi nhếch lên một độ cong vi diệu.
Cũng chỉ là một cử chỉ như thế nhưng dọa cho bốn tên thuộc hạ dám cả gan khiêu khích uy quyền lưng đổ mồ hôi.
Cứ như vậy giằng co ba tức*...
*Một tức là một hơi thở.
“Được rồi, đi thôi.”
Nói rồi hắn đứng lên trước.
Bốn người còn lại lập tức bật dậy, động tác như một bảo vệ bốn hướng xung quanh hắn, đồng loạt nhích về phía căn nhà bằng gỗ tồi tàn kia.
Nhưng dù tồi tàn thì nó cũng hơn hẳn màn trời chiếu đất nơi hoang sơn dã lĩnh này. Bốn người Đông Tây Nam Bắc từ khi đi theo Thái Thần Hầu của Nam Hà quốc mặc dù đều là tinh anh trong tinh anh nhưng chưa từng trải qua cuộc sống thế này, nếu không phải có Thái Thần Hầu thì họ đã sớm luẩn quẩn trong ngọn núi này đến chết. Mà đến một căn nhà cỏ cũng không thấy ấy chứ.
Nhưng cái đáng nói là so với họ, vị Hầu gia kia từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, phải càng so với họ không thích ứng mới đúng.
Kết quả... Thật không hổ là Hầu gia.
Bên trong rừng sâu lúc nào cũng có cảm giác thật im ắng. Bước chân của họ phối hợp nhịp nhàng với người được bảo vệ ở giữa, thả nhẹ đến mức thấp nhất tránh làm kinh động bất cứ thứ gì.
Có phải họ đã thận trọng quá mức rồi?
“Khoan đã!”
Đông Tử bất chợt lên tiếng. Âm thanh hạ xuống cực thấp, đủ cho năm người họ nghe thấy nhưng không đủ để khiến họ bại lộ, đồng thời cũng ngăn lại bước chân đang tiến về phía trước của họ: “Có người từ trong nhà gỗ đi ra.”