“Những thủ đoạn giám sát này cấp độ quá thấp rồi,ệnKhuynhĐảoThiênHạcách cai tài xỉu có thể tốt hơn bao nhiêu so với thời gian giám sát thực chứ?”
Tả Tiểu Đa lắc đầu thở dài.
“Loại điều tra như thế này, đám hung thủ kia não tàn thế nào mới bị bọn ngươi bắt được..."
“Ngoài lỏng trong chặt mới là phương thức tra án cấp cao, haizzz!”
Tả Tiểu Đa một đường đi vào trường, nghênh đón trước mặt chính là vô số ánh mắt đặc biệt khác lạ từ bốn phương tám hướng bản tới, xen lẫn giữa hiếu kì và ngạc nhiên không thể giải thích được.
Dù sao, Tả Tiểu Đa cũng đã dùng sức mạnh của chính mình chặn cửa lớp Võ Sĩ một không để cho học sinh khác đi vào, đặc biệt là các thành viên của lớp đó là 50 người được xưng là ưu tú nhất khối, đây chắc chắn là chuyện hiếm lạ chưa từng có trước đây.
Tả Tiểu Đa cũng không để ý việc này, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi vào trong trường học, mấy bước đã đi tới cửa lớp Võ Sĩ một.
Nhìn thấy bên trong bây giờ tổng cộng cũng chỉ có ba bốn người tới, không nói hai lời, đi lên đến nơi liền làm, ba quyền hai cước liền đuổi những người này ra khỏi phòng học.
“Ra ngoài ra ngoài! Bây giờ còn chưa lên lớp đâu, ai cho các ngươi đi vào lớp từ bây giờ hải”
Sau đó tùy ý kéo một cái ghế ra ngoài, ngồi ở trước cửa, bắt chéo chân, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời vừa mới mọc, cảm thán từ trong nội tâm nói: “Một ngày tốt đẹp, lại bắt đầu rồi!”
Cùng với thời gian trôi, học sinh của lớp một lần lượt đến lớp, nhưng nhìn tình hình này, tập thể tự nhiên là đứng hình.
“Tả Tiểu Đa, ngươi có thôi đi hay không hả?” Cô gái xinh đẹp bị Tả Tiểu Đa đánh gãy sống mũi hôm qua nhất thời tức giận xông lên chất vấn.
Đến bây giờ vẫn đứng hếch cái mũi nhỏ vẫn còn phải dán băng keo lên, tức chết nàng rồi.
Tả Tiểu Đa ngoài cười nhưng trong không cười lặng lẽ nói: “Chuyện của học sinh thì học sinh nên tự mình giải quyết. Các ngươi đã giải quyết hết tất cả mọi người trong lớp của ta trừ ta ra, chỉ cần giải quyết được ta nữa vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi, nếu như không được, vậy thì chỉ có thể để ta đến giải quyết tất cả các ngươi thôi, lúc đó có thôi hay không, ta nói thì mới tính!”
“Ta chính là ngồi ở đây, nghĩ cách đến giải quyết ta đi, hoặc là các ngươi có thể đợi chuông reo vào lớp rồi mới đi vào, chuyện này đơn giản biết bao!”
Tả Tiểu Đa cười đến mức mặt mày phơi phới: “Cho dù thầy giáo của các ngươi có đến cũng vô dụng thôi, thời gian trước khi lên lớp, là thời gian giải quyết ân oán thuộc về học sinh, chỉ có chúng ta tự mình giải quyết thôi”
Sau khi nghe Tả Tiểu Đa nói một hồi trên trời dưới đất, những thành viên đã đến của lớp một đều vô cùng nhịn nhục.
“Tả Tiểu Đa, rốt cuộc ngươi có biết phân biệt phải trái không hả?”
|