Truyện Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ_kết quả trận necaxa
作者:Nhận Định Bóng Đá 来源:Nhà cái uy tín 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 21:00:32 评论数:
Bệnh viện,ệnTrùngSinhChiNghịchThiênCuồngNữkết quả trận necaxa trong một phòng bệnh trắng trống trơn, chiếc màn màu xanh biển bên cửa sổ bị gió cuốn đưa lên hạ xuống càng thêm tiêu điều.
Giữa giường bệnh là một cô bé. Khuôn mặt thanh tú của cô bé tái nhợt nhìn qua cực kì gầy yếu. Nếu nhìn gần, có thể dễ dàng nhận thấy trên trán cô bé ấy lấm tấm mồ hôi.
Không biết qua bao lâu, hai hàng lông mi của cô bé hơi rung động, qua một lát mới chậm rãi mở to đôi mắt ra.
“ Này, là làm sao?” Ngọc Tình chậm rãi mở to mắt, bốn phía vách tường màu trắng sáng ngời có vẻ chói mắt. Ánh mắt hơi nhắm xuống, lại chậm rãi mở. Nhìn căn phòng trỗng rỗng, đôi mắt to lộ ra vẻ mê mang. Đây là bệnh viện?
Cô như thế nào sẽ ở bệnh viện đâu? Đầu giật giật, có cảm giác trướng đau. Loại cảm giác này thật giống như thật nhiều ngày chưa ngủ, thần kinh căng thẳng quá lớn.
Loại cảm giác này... cô chưa bao giờ có loại cảm giác này. Cô là một dị năng giả hệ tinh thần, tinh thần lực của cô cho tới bây giờ đều là dư thừa, cho dù cô có 10 ngày không ngủ cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Đây là làm sao vậy?
Không, không đúng! Chân mày của cô mạnh mẽ nhíu lại.
Hình như bây giờ cô là phải ở Nhật Bản, cô có nhiệm vụ trong người. Nghĩ đến đây, cô nhắm mạnh hai mắt lại, trí nhớ như thủy triều tràn vào trí óc của cô.
Thời gian rút lui lại đến 11 giờ đêm hôm qua.
Đêm. Nhật Bản, tại một ngôi biệt thự nằm ở ngoại thành, một bóng người màu đen giống như tinh linh đêm tối xuyên qua. Trong bóng đêm nồng đậm, thậm chí còn có thể thấy được thân thể linh lung của người kia. Cô gái thoải mái tránh thoát tầng tầng bảo an tuần tra của ngôi biệt thự, đi vào từ cổng sau của biệt thự, kề sát vách tường.
Từ dưới đất, cô gái ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng ba của căn biệt thự, khóe môi xuất hiện một nụ cười khinh thường. Từ phía sau hông lấy ra một cái móc câu tinh xảo, cổ tay ngọc ngà nhẹ nhàng giương lên, móc câu chuẩn xác ôm chặt lấy lan can ban công. Trên tay dùng sức kéo kéo, xác định ổn thỏa xong, kế tiếp cô hướng về phía trước nhảy lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm hai cái lên vách tường, mượn lực tiến lên ban công.
Phía trên ban công, cô gái gắt gao dựa vào vách tường, trên tay hơi dùng sức đem móc câu thu hồi lại. Thở nhẹ một cái, cô chậm rãi thăm dò ra ngoài, nhìn về phía phòng khách.
Trong phòng khách, một người nam nhân trọc đầu đang nhàn nhã thưởng thức ly hồng rượu. Chỉ thấy hai chân hắn bắt chéo, tay phải nhẹ nhàng chuyển động lay nhẹ chiếc cốc trong tay, tay trái nhịp nhịp gõ lên thành ghế sofa. Nếu hắn là một đại soái khí trẻ tuổi dễ nhìn nam nhân ngồi đó thì đúng là một cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc hiện tại hắn lại là một tên 40 tuổi thân thể mập mạp trung niên đại thúc a.
Hai hàng lông mày đẹp của cô gái hơi hơi nhếch lên, không hề để nam nhân đầu bóng lưỡng vào mắt. một đôi mắt to giống như chim ưng, tinh tế tìm tòi toàn bộ căn phòng, ở phía sau nam nhân đầu trọc còn có một dáng người thẳng tắp vạm vỡ mặc âu phục đen, trừ người đó ra thì không còn nhìn thấy người nào nữa.
Cô gái khẽ nhíu mày, căn cứ vào tình báo, hẳn là còn có hai cái bảo tiêu nữa mới đúng. Trước khi phát hiện ra hai tên bảo tiêu này còn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như khiến cho những người khác trong biệt thự chú ý thì rất là phiền phức.
Giữa giường bệnh là một cô bé. Khuôn mặt thanh tú của cô bé tái nhợt nhìn qua cực kì gầy yếu. Nếu nhìn gần, có thể dễ dàng nhận thấy trên trán cô bé ấy lấm tấm mồ hôi.
Không biết qua bao lâu, hai hàng lông mi của cô bé hơi rung động, qua một lát mới chậm rãi mở to đôi mắt ra.
“ Này, là làm sao?” Ngọc Tình chậm rãi mở to mắt, bốn phía vách tường màu trắng sáng ngời có vẻ chói mắt. Ánh mắt hơi nhắm xuống, lại chậm rãi mở. Nhìn căn phòng trỗng rỗng, đôi mắt to lộ ra vẻ mê mang. Đây là bệnh viện?
Cô như thế nào sẽ ở bệnh viện đâu? Đầu giật giật, có cảm giác trướng đau. Loại cảm giác này thật giống như thật nhiều ngày chưa ngủ, thần kinh căng thẳng quá lớn.
Loại cảm giác này... cô chưa bao giờ có loại cảm giác này. Cô là một dị năng giả hệ tinh thần, tinh thần lực của cô cho tới bây giờ đều là dư thừa, cho dù cô có 10 ngày không ngủ cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Đây là làm sao vậy?
Không, không đúng! Chân mày của cô mạnh mẽ nhíu lại.
Hình như bây giờ cô là phải ở Nhật Bản, cô có nhiệm vụ trong người. Nghĩ đến đây, cô nhắm mạnh hai mắt lại, trí nhớ như thủy triều tràn vào trí óc của cô.
Thời gian rút lui lại đến 11 giờ đêm hôm qua.
Đêm. Nhật Bản, tại một ngôi biệt thự nằm ở ngoại thành, một bóng người màu đen giống như tinh linh đêm tối xuyên qua. Trong bóng đêm nồng đậm, thậm chí còn có thể thấy được thân thể linh lung của người kia. Cô gái thoải mái tránh thoát tầng tầng bảo an tuần tra của ngôi biệt thự, đi vào từ cổng sau của biệt thự, kề sát vách tường.
Từ dưới đất, cô gái ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng ba của căn biệt thự, khóe môi xuất hiện một nụ cười khinh thường. Từ phía sau hông lấy ra một cái móc câu tinh xảo, cổ tay ngọc ngà nhẹ nhàng giương lên, móc câu chuẩn xác ôm chặt lấy lan can ban công. Trên tay dùng sức kéo kéo, xác định ổn thỏa xong, kế tiếp cô hướng về phía trước nhảy lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm hai cái lên vách tường, mượn lực tiến lên ban công.
Phía trên ban công, cô gái gắt gao dựa vào vách tường, trên tay hơi dùng sức đem móc câu thu hồi lại. Thở nhẹ một cái, cô chậm rãi thăm dò ra ngoài, nhìn về phía phòng khách.
Trong phòng khách, một người nam nhân trọc đầu đang nhàn nhã thưởng thức ly hồng rượu. Chỉ thấy hai chân hắn bắt chéo, tay phải nhẹ nhàng chuyển động lay nhẹ chiếc cốc trong tay, tay trái nhịp nhịp gõ lên thành ghế sofa. Nếu hắn là một đại soái khí trẻ tuổi dễ nhìn nam nhân ngồi đó thì đúng là một cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc hiện tại hắn lại là một tên 40 tuổi thân thể mập mạp trung niên đại thúc a.
Hai hàng lông mày đẹp của cô gái hơi hơi nhếch lên, không hề để nam nhân đầu bóng lưỡng vào mắt. một đôi mắt to giống như chim ưng, tinh tế tìm tòi toàn bộ căn phòng, ở phía sau nam nhân đầu trọc còn có một dáng người thẳng tắp vạm vỡ mặc âu phục đen, trừ người đó ra thì không còn nhìn thấy người nào nữa.
Cô gái khẽ nhíu mày, căn cứ vào tình báo, hẳn là còn có hai cái bảo tiêu nữa mới đúng. Trước khi phát hiện ra hai tên bảo tiêu này còn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như khiến cho những người khác trong biệt thự chú ý thì rất là phiền phức.