Cuộc đời mỗi người
Luôn có những bí mật khó nói ra
Những tiếc nuối chẳng thể vãn hồi
Những giấc mơ chẳng thể chạm tới
Và những mối tình chẳng thể nào quên…
Điều Nghiêm Cẩn căm hận nhất trong cuộc đời là cái ngày mẹ chọn sinh ra anh.
Trước kia chẳng thấy có gì không ổn,ệnGặpNhauPhútĐầuCuốiCùngLì
kết quả bóng đá tây ban nha đó chỉ là một ngày bình thường mà thôi. Thế nhưng đến thập kỷ 80 đất nước hội nhập, những ngày lễ của nước ngoài du nhập vào Trung Quốc, ngày sinh của anh làm khổ chủ khó xử vô cùng, mấy năm ngày đây ngày càng phổ biến khiến anh buồn bực không thôi. Anh là người ưa náo nhiệt nhưng lại thường rơi vào hoàn cảnh cô đơn lẻ loi trong ngày sinh nhật mình.
Bạn bè thật ra cũng chẳng còn cách nào khác bởi đó là ngày nhạy cảm. Những người đã yên bề gia thất nếu tối đó mải mê la cà không biết đường về thì gia đình lục đục là chuyện rất có khả năng xảy ra. Còn với những kẻ vẫn đang độc thân thì ai chẳng tiếc một nỗi không thể biến thành Tôn Ngộ Không, phân thân tám mươi lần vào ngày hôm đó để gặp gỡ những bóng hồng khác nhau. Còn đối với bạn bè, trọng sắc khinh bạn vốn là bản tính của đàn ông nên cho dù vẫn hay nói "anh em như thể tay chân" thì cũng chỉ có thể để xếp sau mà thôi.
Chính bởi hôm đó là ngày Valentine - ngày lễ tình yêu 14/2, một ngày tràn ngập hoa hồng, socola và mọi điều ngọt ngào lãng mạn.
Các cụ ta có câu "nhân sinh thất thập cổ lai hy", còn hay nhấn mạnh "tam thập nhi lập" nên có vẻ như qua ba mươi tuổi, cuộc đời đã trôi mất một phần hai. Một người vô lo vô nghĩ như Nghiêm Cẩn, sau khi đã trải qua sinh nhật lần thứ ba mươi, thì năm nào mỗi khi bước qua chỗ trũng này cũng không khỏi ngậm ngùi đôi chút, hướng mặt lên trời một góc 45 độ, than thở một câu: Cuộc đời như một giấc mơ, thời gian như chó chạy ngoài đồng.
Hiếm khi nào anh dành thời gian suy ngẫm về cuộc đời. Người bạn nối khố Trình Duệ Mẫn ở trời Âu xa xôi bèn tiếp lời anh qua cuộc điện thoại đường dài cách ngàn vạn cây số: "Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, ngày vui ngắn chẳng tày gang thì đã đến tuổi xế bóng đáng buồn."
Trước nay Nghiêm Cẩn chẳng quen lắm với cách nói văn vẻ xót xa của người bạn nối khố nhưng khi nghe câu này bản năng của anh lại lập tức gọi người kia là tri kỷ, bèn quẳng điện thoại, chạy ngay ra đường tìm vui.
Nhưng sinh nhật năm nay các bạn anh lại khá tử tế, còn có người vỗ ngực chủ động đề nghị tổ chức tiệc mừng cho anh. Nghiêm Cẩn còn nhớ như in, ngày 14/2 hôm đó trời quang mây tạnh, nắng vàng ươm, bầu trời hiếm khi xanh ngắt như vậy. Cây hòe già trên vỉa hè đã rụng lá, những cành cây trơ trụi chính là dấu hiệu đặc trưng của mùa đông. Tiếng bồ câu vỗ cánh vang vọng trong khoảng trời bên trên loạt ngói xanh tường trắng, mang lại cảm giác như được quay về thành phố Bắc Kinh của thời niên thiếu.
Chiếc xe của anh thong thả chuyển bánh trên con đường chật chội ở vành đai hai, nét mặt thoáng vẻ rầu rĩ bất chợt.
Những chàng trai cô gái ôm hoa hồng vội băng qua trên đường, cảm giác ngọt ngào và vui vẻ tràn ngập không khí, đó là niềm vui đơn giản, thuần túy của tuổi dậy thì. Còn anh, quà Valentine đã phân phát từ hôm qua, có đồng hồ túi xách hàng hiệu, cũng có cả đồ trang sức, chỉ không có hoa hồng. Anh không phải một người tình lãng mạn, vì Nghiêm Cẩn cho rằng việc đem tặng hoa hồng với socola và nói những câu yêu đương mặn nồng trong lễ tình nhân chẳng hề liên quan đến lãng mạn, đó chỉ là phong cách của kẻ tầm thường và vô vị mà thôi.
Chưa kể, người phụ nữ vui vẻ nhận một đóa hoa hồng bây giờ còn tồn tại trong thành phố này không? Có lẽ vẫn còn, chỉ là mấy năm qua anh chưa gặp được người như vậy mà thôi.
Chín giờ Nghiêm Cẩn ăn xong bát mì trường thọ ở nhà bố mẹ liền phóng ô tô đến một câu lạc bộ nổi tiếng tọa lạc ở khu CBD trong thành phố. Khi anh tới nơi, đám bạn xấu xa đã tề tựu đông đủ, cả bàn chỉ thiếu nhân vật chính là anh.
Nghiêm Cẩn không quá ưa thích câu lạc bộ này, cảm thấy cách bài trí ở đây quá lãng phí và dị hợm, nhất là dàn đèn treo tự xưng "mang phong cách bí ẩn của phương Đông" trên quầy bar thật ra chỉ để lừa khách hàng mà thôi. Tuy nhiên người bạn chủ động tổ chức tiệc sinh nhật năm nay cho anh là Hứa Chí Quần lại rất thích nơi này - nơi các minh tinh màn bạc thường xuyên lui tới.
Hứa Chí Quần là bạn trung học kiêm hàng xóm ngày xưa của Nghiêm Cẩn, vì từ nhỏ đến lớn cân nặng luôn vượt quá tiêu chuẩn nên được mọi người tặng cho biệt danh "béo ú", cái tên này đi theo anh ta suốt từ khi còn học mầm non đến giờ. Hai người quen nhau đã gần 20 năm nên nếu Nghiêm Cẩn tỏ ra nghi ngờ phần thành ý kia thì thật sự quá đáng.
Tác Giả:Ngoại Hạng Anh