Nửa đêm,ệnSưởiẤmTrásoi kèo bóng đá me cảnh vậtchung quanh trên đường bao giờ cũng âm trầm khủng bố, hơn nữa một giọngnói như có như không của cô gái tràn ngập trên khoảng không đường phố,tựa như nức nở, lại giống như cười như kẻ điên, lại càng giống tiếnggiận dữ chửi rủa. Khiến cho đường phố vắng vẻ càng có vẻ kinh khủng.
Trên đường xuất hiện một cô gái có bộ dạng bủn xỉn. Bủn xỉn? Đúng vậy —– Đầu tóc như ổ gà, mặc áo T – Shirt rộng thùng thình, một tay cầm túi nylon, một tay gãi gãi đầu tóc bù xù, chân mang dép, miệng không ngừng nói nhảm.
“Đáng ghét! Thằng anh chết tiệt. Nửa đêm nửa hôm lại saiem gái thân yêu của mình đi ra ngoài mua bia, chẳng lẽ anh không sợ emgái mình bị người ta cướp sắc hay sao? Thế mà dám phán một câu ‘Con gáicon đưa mà ngực như lưng, lưng như ngực, có cái gì để người ta cướpsắc.’ Hừ hừ!”
“Tức chết mình mà, nói mình không giống phụ nữ,mình có chỗ nào không giống phụ nữ chứ, hại mình không coi được [Phápchứng tiên phong]. Mặc dù đã coi hơn chục lần rồi, nhưng nói tới 《 phápchứng tiên phong 》, giọng của cô gái liền từ oán hận chuyển sang khócthét trong chớp mắt: “Hu hu… Tại sao lại như vậy, tại sao lại bắt LâmĐinh Đinh phải chết chứ? Nếu bắt cô ấy chết thì tác giả ông cho anh ấyyêu cô ấy làm gì? (Tác giả: nhà biên kịch muốn cô chết, cô không thểkhông chết. Mỗ Nguyệt: Cô. Nói. Cái. Gì? Tác giả: *Bay mất rồi*) Cứ nhưvậy bỏ lại Cổ Trạch Sâm cô độc một mình, khiến anh làm sao bây giờ? Huhu Trạch Sâm đáng thương của tôi…”
|