Sáng sớm thứ hai.
Tại sân trường xinh đẹp của trường trung học Thượng Lạc Hữu Thượng,ệnNgạoKiềuDữThiênKiế
quả cúp c2 mặc kệ là học sinh giàu, hay là học sinh nghèo, mỗi người đều há mồm ngáp đi ngáp lại, mặt người nào cũng như người chết.
Khó mà trách được, bộ chưa từng nghe người ta nhắc tới Blue Monday sao?
Cho dù là cuối tuần ăn chơi sa đọa, hay là cuối tuần đi làm kiếm tiền, không một học sinh nào muốn đến trường học cả, chúng nó chỉ mong sao có thể nằm ngủ trên giường cho đến khi thiên hôn địa ám.
Kể cả cán sự trưởng môn thể dục như Tống Tiệp cũng không ngoại lệ.
Hắn cùng bạn thân là Vương Vũ Kiệt đi tới canteen, lắc lắc đầu nói “Chậc… Không xong rồi, mày lấy dùm mấy cây tăm xỉa răng cái coi…”
“Chi? Bộ sáng chưa đánh răng à?”
“Tao lấy chống hai con mắt tao!”
Vương Vũ Kiệt tặc tặc cười “Há há, tối qua mày với thằng-bạn-cùng-phòng chơi vật lộn đến sáng hả? Hình như tối tao có nghe mày kêu cái gì mà…”
Tống Tiệp chột dạ trong lòng, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh “Tao kêu cái gì?”
Vương Vũ Kiệt nghiêng đầu, biểu tình nghiêm túc suy nghĩ “Hình như là… đừng có mạnh bạo như vậy! Thắt lưng gãy bây giờ!”
Tống Tiệp nghe vậy không khỏi thở mạnh một cái, đứng đắn nói “Đúng thế, thằng Cổ Vân Phong chơi vật lộn mà chẳng biết tiết chế gì hết, tao đã chửi nó rồi!”
“Nhưng mà tao còn nghe nó nói…”
“Thằng đó nói gì?” Mí mắt Tống Tiệp muốn trĩu xuống, không quan tâm hỏi.
“Nó bảo là, bà xã ngoan, nâng mông cao một chút, ông xã sẽ cho bà xã thoải mái lắm lắm luôn…”
Tống Tiệp nghe xong thiếu chút nữa đã ngất xỉu, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Hahaha… Tao nói bừa mấy câu mà tao nói thầy trên giường thôi mà, vậy mà mày cũng tin sao?” Vương Vũ Kiệt ôm bụng cười lăn lộn.
Tống Tiệp hung hăng liếc mắt thằng bạn thân một cái!
Má nó! Thằng Kiệt Lặc!
Hắn quên rằng thiết bị cách âm của ký túc xá thuộc loại level max, tối hôm qua cho dù có bị ‘ông xã yêu quý cây hoa cúc’ kịch liệt cỡ nào thì ai mà nghe cho được?
“Cười cái gì? Bố cho mày cười rụng rốn luôn!”
Tống Tiệp siết lấy cổ y, đang muốn quật y qua vai thì đột nhiên nghe một trận ‘binh hoang mã loạn’!
Một đám học sinh chạy ào tới canteen, chạy đến nỗi khói bay mù mịt —-
“Nhanh, nhanh lên! Chậm là không còn luôn đó!”
“Chạy nhanh lên coi! Này là chỉ có một lần trong đời thôi đó, bỏ lỡ là hối hận không kịp!”
Tống Tiệp và Vương Vũ Kiệt quay mặt nhìn nhau.
“Vụ gì thế?”
“Đi xem là biết chứ gì.”
“Á! Cậu giẫm lên chân tôi!”
“Đệt! Tui tới trước mà!”
“Kế bên có quá trời quầy thu ngân đó, sao không tới chỗ đó đi!”
“Ông muốn thì ông đi đi! Tui muốn ở đây đó, được không?!”
Mày chen tao, tao chen mày, chỉ thấy hàng trăm học sinh cầm khay cơm trên tay, tranh nhau lấy cơm đến nỗi nước cũng không lọt qua được!
“Không được chen lấn, không được chen lấn, xếp hàng, mời các đại gia xếp hàng dùm cái đi!”
Ông đầu bếp chạy ra để giữ gìn trật tự, lại bị một đám thanh thiếu niên hai mắt đỏ rực liếc lạnh một cái.
Dáng người thon thon, khuôn mặt trắng nõn, thiếu niên cẩn thận đứng ở phía sau quầy thu tiền cơm, ánh mắt sáng ngời đeo thêm chiếc mắt kính mạ vàng đang tính tính toán toán.
“Tiền lương của tôi được tính bằng cái gì?”
Một cậu trai dáng người cao lớn, kiện tráng như một ngọn núi nhỏ, làn da ngăm đen từ tủ lạnh lấy sữa ra, lạnh lùng nói: “Tình bằng giờ.”
“Không phải tính bằng đầu người sao?”
“Điên hả? Có bao giờ cậu nghe qua phục vụ canteen mà tính lương bằng đầu người chưa? Bộ cậu tưởng cậu là ông chủ hả?”
“Lôi Kính chết tiệt! Im cái mỏ gấu lại đi!” Doãn Thiên Kỳ cắn răng cắn lợi hung tợn trừng y, chuyển cơn tức giận đến bốc khói của mình ra đám người kia rống to: “Từng người một, không xếp hàng thì bấm nút biến!”
Fanclub của Dõan Thiên Kỳ lần đầu tiên thấy bộ dáng hung ác của người mà bọn hắn yêu mến – cán sự trưởng văn hóa, liền sợ đến nỗi như rùa rút đầu, lập tức ngoan ngoãn đi xếp hàng!
Lôi Kính khinh thường bĩu môi “Cái fan-cờ-lúp toàn một đám hèn nhát chả có tương lai!”
Doãn Thiên Kỳ không thèm để ý đến y, chỉ cần nhìn một đám học sinh đang ‘đói khát’ trước mắt này cũng đủ làm hắn điên cả đầu rồi.
Nếu tiền lương không phải tính theo đầu người thì cái đám ngu ngốc này chạy tới đây xem cái gì?
Lại không thể giúp hắn kiếm thêm tiền.
Tống Tiệp với Vương Vũ Kiệt đi vào phòng ăn, phát hiện thủ phạm dẫn tới việc ‘bạo động’ lúc nãy, cằm thiếu chút nữa là rớt xuống đất!
“Cái quái gì thế này?! Thiếu gia của Doãn gia tới canteen làm thu ngân á?” Tống Tiếp không thể tưởng tượng nỗi mà lắc lắc đầu.
“Tao đâu có nghe nói tài chính của Doãn gia có vấn đề gì đâu.” Lông mày của Vương Vũ Kiệt cũng nhăn lại “Nếu Thiên Kỳ thiếu tiền đáng lẽ phải kiếm tụi mình, tội gì mà phải tới đây làm công chớ!”
“Nhanh! Nhanh lôi Thiên Kỳ ra khỏi chỗ đó đi!”
(责任编辑:Cúp C2)