“Kít –“ theo âm thanh của tiếng phanh xe,ệnYêuNghiệtHoàkết quả jubilo iwata một chiếc taxi dừng ở đầu ngõ. Người đàn ông ngồi bên trong nhận lấy tiền lẻ trả lại của lái xe, cẩn thận đếm lại một lần, lúc này mới cảm thấy yên tâm, chậm rãi mở cửa xe đi ra.
Đèn nê-ông lấp lánh đủ màu sắc, cô nàng trên tấm biển quảng cáo ăn mặc khêu gợi, chu đôi môi đỏ mọng nhìn y, mị nhãn như tơ (). Hai bên khu phố đầy những Pub nối tiếp nhau, tiếng nhạc mơ hồ cùng với ánh đèn màu hồng mập mờ không rõ ràng, từng chút từng chút phát ra.
() mị nhãn như tơ: ánh mắt quyến rũ
Khóe môi người đàn ông khẽ nhấc lên một tia mỉm cười, trên trán theo thói quen khẽ lướt qua một tia không hài lòng, lấy ra điện thoại bấm một dãy số, sau đó vừa để điện thoại sát vào tai vừa dọc theo khu phố đi về phía trước.
Tiếng chuông sau khi vang lên bảy, tám lần rốt cục cũng được người tiếp máy.
“Alo?” Ngữ khí tràn đầy bực mình, “Làm sao?”
“Lăng Vi, em đang ở nơi nào?” Người đàn ông vừa nhòm vào bên trong quán bar bên đường, vừa dùng ngữ khí mạn bất kinh tâm () hỏi.
() mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý
“Em ở trường học a!”
“Ở lớp tự học buổi tối sao?”
“Đúng vậy đúng vậy! Anh gọi điện cho em làm cái gì chứ?”
Người đàn ông đã đi tới cuối phố, rẽ vào một khúc ngoặt, dừng lại bước chân: “Anh gọi đến trường em, thầy giáo các em nói em hôm nay không đi học.”
“….Vậy cũng không cần anh quan tâm!”
“Em ở đâu?” Hai mắt y đang nhìn chằm chằm vào một thân ảnh đứng dưới cột điện ven đường, bất động thanh sắc () tiếp tục nói điện thoại.
() bất động thanh sắc: bình tĩnh, thản nhiên
“Đã nói không cần anh quan tâm! Em…..oa a a a a a a!”
Theo tiếng kêu sợ hãi, cô gái đang cầm di động,ngậm điếu thuốc tựa vào cột điện không ngờ bị người từ phía sau một phen đoạt lấy điện thoại, vừa quay đầu cổ tay liền bị bắt lấy.
“Đinh.. Đinh.. Đinh Nghi!” Điếu thuốc cô gái đang ngậm lập tức rớt xuống, sợ tới mức nói chuyện cũng nói lắp, “Anh anh anh….”
“Trốn học không tốt, nói dối lại càng không tốt.” Đinh Nghi mỉm cười đoạt lấy di động, thực tự nhiên bỏ vào túi áo mình, “Con gái con đứa ra vào nơi này, còn hút thuốc — Lăng Vi em còn nhớ bản thân mình là một nữ sinh cao trung () không?”
() cao trung: cấp 3
“Đem di động trả lại cho tôi!” Ngữ khí Lăng Vi tràn đầy bực dọc “Ai cần anh quản?”
“Di động tịch thu, học sinh cao trung không cần thứ này.” Đinh Nghi nhếch mày, “Ngày mai không cho phép ở lại, anh đưa em đi học.”
“Anh là cha tôi hay mẹ tôi hả? Anh có tư cách gì quản chuyện của tôi?”
“Ngô, nói cho cùng..” Đinh Nghi dùng chút lực cầm lấy cổ tay Lăng Vi, hài lòng nhìn thấy cô đau nói không ra lời, hơi mỉm cười “Vậy có muốn anh gọi cho cha mẹ em, hỏi xem câu trả lời của họ không?”
Lăng Vi ngậm miệng lại, hung hăng nhìn người đàn ông trước mắt.
“Anh trai em còn đang ở nhà chờ em về ăn cơm a.” Người đàn ông buông tay ra, vỗ vỗ bả vai cô “Hôm nay là sinh nhật cậu ấy.”
“Ai muốn trải qua sinh nhật cùng anh ta? Ngày nào anh ta chết tôi liền mua bánh ga-tô về bái tế hắn!”
Sắc mặt Đinh Nghi lạnh xuống “Lăng Vi, em lặp lại lần nữa?”
Lăng Vi run lên một chút nhưng vẫn như cũ ngang ngạnh “Tôi không có cái loại anh trai đó!”