Truyện [Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Vô Biên Xuân Sắc Lai Thiên Địa_kèo cúp c2 châu âu
发布时间:2025-01-10 23:49:13 作者:玩站小弟 我要评论
Tin thể thao 24H Truyện [Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Vô Biên Xuân Sắc Lai Thiên Địa_kèo cúp c2 châu âu。
Từ sau khi được Tây Môn Đoạt Hồng cứu sống,ệnMaCungPhongNguyệtHệLiệtVôBiênXuânSắcLaiThiênĐịkèo cúp c2 châu âu rồi được Mộ Dung Minh Giản mang về Minh Giản Ma Cung, Lãnh Lạc liền bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Hết thảy những thứ ở Ma Cung đối với hắn đều vô cùng mới lần. Nhớ lần đầu tiên khi vừa bước xuống xe ngựa, người nào đó bị kiến trúc đồ sộ của đại môn dọa cho há hốc miệng, khiến cho Mộ Dung Minh Giản phải che miệng cười trộm thật lâu.
A, tại sao phải có động tác che miệng quá mức đàn bà như vậy? Chẳng qua là vì, nếu không che miệng mà vô tình cười thành tiếng… Mộ Dung Cung chủ nhất định sẽ phải chịu bạo lực gia đình a.
Đương nhiên, nắm đấm của Lãnh Lạc đối với một thân võ công cao cường của Mộ Dung Cung chủ mà nói, uy lực tuyệt đối không hơn được chút “mưa rào” quất vào mặt. Song, đây không tính đến vấn đề có đau hay không, mà lại liên hệ mật thiết với việc mặt mũi nam nhân.
Mọi người nghĩ xem, Ma Cung không hề vắng vẻ như trong sơn trại, một công việc đơn giản thôi cũng do mười mấy hai chục người cùng làm, nhiều lúc, chỉ cần đi dạo một vòng, có thể chạm mặt nhiều người hơn cả các loại côn trùng, bò sát.
Trong Ma Cung khắp nơi đều là hạ nhân, tính tương đối ra, chỉ cần đi không quá mười bước có thể gặp được ba bốn người rồi. Vị nào đó đường đường là Ma Cung Cung chủ, lại bị Lãnh Lạc đánh tới tấp như vậy, cho dù y không đau, nhưng cũng đau thay cho đám hạ nhân kia suốt một buổi sáng. Dù sao thì động tác nắn khớp bị trật cũng đau lắm a.
Ngày hôm ấy, Mộ Dung Minh Giản cùng ái nhân cùng đi dạo đến một đoạn giả sơn vắng vẻ sau hậu viện, thời điểm cả hai đang kề sát nhau khanh khanh ta ta, ôn lại quãng thời gian hạnh phúc dạo trước, Mộ Dung Cung chủ bất giác cười rộ lên, ngược lại lập tức chọc cho Sơn đại vương lông toàn thân dựng đứng.
Bởi vì, Mộ Dung Minh Giản bình thường vẫn luôn giễu cợt bộ dáng nhà quê lên phố của Lãnh Lạc. Hành động này sẽ theo thói quen mỗi ngày hai lần, cuối cùng vào một buổi nọ, Lãnh Lạc của chúng ta đã hình thành chứng vọng tưởng. Mà bệnh trạng cụ thể chính là: Bất kể Mộ Dung Minh Giản ở nơi nào đó cười lên, chỉ cần là hành động không rõ lý do, liền bị Lãnh Lạc khép vào tội trêu chọc mình. Còn kết quả sao, đương nhiên là lãnh đủ một trận quả đấm của người nào đó rồi.
Theo lời Lãnh Lạc lúc hai người ở trong phòng riêng là: “Dù sao ngươi cũng không biết đau, cùng lắm thì lên giường ta lại bồi thường cho ngươi là được.”
Sơn đại vương bị chọc đến toàn thân lông dựng ngược, một trận nắm đấm như mưa rào ào ào giáng xuống. Quả thật không đau, hơn nữa cảm giác lúc chạm vào cơ thể còn rất thoải mái, không khác mấy hành động đấm bóp nha. Mộ Dung Cung chủ nhìn lướt hai bên, phát hiện không còn kẻ nào khác, liền bày ra vẻ thỏa mãn, lấy thân hứng đòn của Lãnh Lạc.
Không nghĩ tới, Lãnh Lạc vừa đánh xong chưa bao lâu, tức giận còn chẳng kịp rút hết, phía bụi rậm bên trái bất ngờ chui ra ba vị hoa tượng (người làm vườn) run lẩy bẩy. Nhìn bộ dáng chột dạ của bọn họ, kẻ ngốc cũng biết cảnh tượng vừa nãy nhất định đã bị xem hết từ đầu đến cuối.
Mộ Dung Minh Giản tức a, thầm nghĩ, ta đã trốn tới địa phương thanh tĩnh này, vậy mà mở mắt ra vẫn lọt tới mấy tên âm hồn bất tán này, nhìn người ta bị đánh rất vui sao?
Xem xem, gần đây ta kiểu gì cũng không sai sử được đám này nữa mà. Hôm trước, chỉ có mỗi việc nhờ Thu Hàn lấy cho ta chén cháo gà, vậy mà đám tiểu tử trong trù phòng dám từ chối không làm.
Mộ Dung Cung chủ nghĩ tới đây, lấy hết uy nghiêm rống lớn một tiếng: “Đúng lại đó cho ta.”
Lời vừa vang lên, ba hoa tượng càng cuồng chân trốn nhanh hơn, đồng thời rối rít không ngừng: “Cung chủ a, bọn ta có chuyện gấp a.” Trong lòng nhủ thầm phải nhanh nhanh thoát thân nha.
Mô Dung Minh Giản tức lại thêm tức, nghĩ thầm trong bụng: Được lắm a, trợn mắt nói dối cũng dám làm. Đám hoa tượng mấy người còn chuyện gì quan trọng hơn việc này? Bách Hoa Lâm có tấn công vào đây cũng không tới phiên mấy người ứng chiến.
Mới nghĩ tới đó, chưa kịp rống thêm tiếng nữa, lập tức, cánh tay Lãnh Lạc đã mò tới bên hông y, đồng thời ái nhân cũng cười đến híp mắt: “Trương ca, Tần ca, Tiêu ca, làm gì gấp gáp thế, chẳng lẽ ba vị không đem Mộ Dung để trong mắt sao, ngay cả huynh đệ lâu năm là ta cũng không đoái hoài nữa?”
Lãnh Lạc còn chưa nói xong, ba người kia đã đồng loạt xoay người lại, cười gượng làm lành với Mộ Dung Minh Giản và Lãnh Lạc, mắt cũng chẳng dám ngẩng lên. Cung chủ phu nhân là loại người gì, bọn họ sao dám nhìn thẳng, bằng không chẳng khác nào muốn tự tìm chết sao?
Lần này, hai lỗ mũi Mộ Dung Minh Giản tức đến phì phì nhả khí. Hay lắm, đám chết tiệt này, y gọi bọn họ, trốn còn nhanh hơn chân được bôi dầu, mồm lại liên tục nói có chuyện quan trọng phải làm. Vậy mà chỉ cần Lãnh Lạc gọi một tiếng, cả đám liền bày ra bộ dáng lấm lét như chuột, lập tức quay đầu không dám chạy nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, y thế nào cũng phải chấn hưng lại phu quyền, mới có thể tiếp tục ra mặt quản đại sự trong cung nha.
“Nói xem, các người muốn chết kiểu nào?” Lỗ mũi Mộ Dung Minh Giản hừ lạnh một tiếng: “Muốn toàn thây hay không thì cứ nói. Nếu có lòng cầu xin, Bổn cung có khi sẽ thưởng cho cái quan tài. Còn những thứ khác, nói gì cũng vô dụng, quan tài mỏng chính là Bổn cung khoan hồng độ lượng lắm rồi.”
“Quan tài gì đó đều phải mất tiền, chuẩn bị một manh chiếu mỏng là đủ rồi.” Lãnh Lạc đứng bên cạnh bất ngờ xen miệng. Mộ Dung Minh Giản nghe xong, liên tục gật đầu, biến thành ba vị nào đó bên cạnh khóc không ra nước mắt. Bọn họ thầm nghĩ, phu nhân của ta a phu nhân, chúng ta vì ai mới rơi vào kết cục này chứ? Ngươi ở đó còn không chịu giúp bọn này?
Nghĩ tới đó, cả ba không khỏi sâu sắc cảm nhận được một việc, cầu người còn không bằng dựa vào sức mình, chờ được cứu còn không bằng tự cứu. Cho nên, cả ba lập tức quỳ sụp xuống, cùng khóc lóc kêu van: “Cung chủ a, cầu ngài đừng giết người diệt khẩu. Vừa này chúng ta thật sự đang ngủ, không có nhìn thấy gì hết.”
“Ngủ trong bụi rậm, các người lừa heo chắc? Thật to gan mà, ngay cả Bổn cung cũng dám lừa. Được lắm, ngay cả manh chiếu rách cũng đừng hòng.” Mộ Dung Minh Giản căm phẫn, chưởng một cái về phía băng ghế, chỉ nghe được “rắc” một tiếng, một góc của băng ghế hóa thành phấn vụn tiêu tán theo gió.
Hết thảy những thứ ở Ma Cung đối với hắn đều vô cùng mới lần. Nhớ lần đầu tiên khi vừa bước xuống xe ngựa, người nào đó bị kiến trúc đồ sộ của đại môn dọa cho há hốc miệng, khiến cho Mộ Dung Minh Giản phải che miệng cười trộm thật lâu.
A, tại sao phải có động tác che miệng quá mức đàn bà như vậy? Chẳng qua là vì, nếu không che miệng mà vô tình cười thành tiếng… Mộ Dung Cung chủ nhất định sẽ phải chịu bạo lực gia đình a.
Đương nhiên, nắm đấm của Lãnh Lạc đối với một thân võ công cao cường của Mộ Dung Cung chủ mà nói, uy lực tuyệt đối không hơn được chút “mưa rào” quất vào mặt. Song, đây không tính đến vấn đề có đau hay không, mà lại liên hệ mật thiết với việc mặt mũi nam nhân.
Mọi người nghĩ xem, Ma Cung không hề vắng vẻ như trong sơn trại, một công việc đơn giản thôi cũng do mười mấy hai chục người cùng làm, nhiều lúc, chỉ cần đi dạo một vòng, có thể chạm mặt nhiều người hơn cả các loại côn trùng, bò sát.
Trong Ma Cung khắp nơi đều là hạ nhân, tính tương đối ra, chỉ cần đi không quá mười bước có thể gặp được ba bốn người rồi. Vị nào đó đường đường là Ma Cung Cung chủ, lại bị Lãnh Lạc đánh tới tấp như vậy, cho dù y không đau, nhưng cũng đau thay cho đám hạ nhân kia suốt một buổi sáng. Dù sao thì động tác nắn khớp bị trật cũng đau lắm a.
Ngày hôm ấy, Mộ Dung Minh Giản cùng ái nhân cùng đi dạo đến một đoạn giả sơn vắng vẻ sau hậu viện, thời điểm cả hai đang kề sát nhau khanh khanh ta ta, ôn lại quãng thời gian hạnh phúc dạo trước, Mộ Dung Cung chủ bất giác cười rộ lên, ngược lại lập tức chọc cho Sơn đại vương lông toàn thân dựng đứng.
Bởi vì, Mộ Dung Minh Giản bình thường vẫn luôn giễu cợt bộ dáng nhà quê lên phố của Lãnh Lạc. Hành động này sẽ theo thói quen mỗi ngày hai lần, cuối cùng vào một buổi nọ, Lãnh Lạc của chúng ta đã hình thành chứng vọng tưởng. Mà bệnh trạng cụ thể chính là: Bất kể Mộ Dung Minh Giản ở nơi nào đó cười lên, chỉ cần là hành động không rõ lý do, liền bị Lãnh Lạc khép vào tội trêu chọc mình. Còn kết quả sao, đương nhiên là lãnh đủ một trận quả đấm của người nào đó rồi.
Theo lời Lãnh Lạc lúc hai người ở trong phòng riêng là: “Dù sao ngươi cũng không biết đau, cùng lắm thì lên giường ta lại bồi thường cho ngươi là được.”
Sơn đại vương bị chọc đến toàn thân lông dựng ngược, một trận nắm đấm như mưa rào ào ào giáng xuống. Quả thật không đau, hơn nữa cảm giác lúc chạm vào cơ thể còn rất thoải mái, không khác mấy hành động đấm bóp nha. Mộ Dung Cung chủ nhìn lướt hai bên, phát hiện không còn kẻ nào khác, liền bày ra vẻ thỏa mãn, lấy thân hứng đòn của Lãnh Lạc.
Không nghĩ tới, Lãnh Lạc vừa đánh xong chưa bao lâu, tức giận còn chẳng kịp rút hết, phía bụi rậm bên trái bất ngờ chui ra ba vị hoa tượng (người làm vườn) run lẩy bẩy. Nhìn bộ dáng chột dạ của bọn họ, kẻ ngốc cũng biết cảnh tượng vừa nãy nhất định đã bị xem hết từ đầu đến cuối.
Mộ Dung Minh Giản tức a, thầm nghĩ, ta đã trốn tới địa phương thanh tĩnh này, vậy mà mở mắt ra vẫn lọt tới mấy tên âm hồn bất tán này, nhìn người ta bị đánh rất vui sao?
Xem xem, gần đây ta kiểu gì cũng không sai sử được đám này nữa mà. Hôm trước, chỉ có mỗi việc nhờ Thu Hàn lấy cho ta chén cháo gà, vậy mà đám tiểu tử trong trù phòng dám từ chối không làm.
Mộ Dung Cung chủ nghĩ tới đây, lấy hết uy nghiêm rống lớn một tiếng: “Đúng lại đó cho ta.”
Lời vừa vang lên, ba hoa tượng càng cuồng chân trốn nhanh hơn, đồng thời rối rít không ngừng: “Cung chủ a, bọn ta có chuyện gấp a.” Trong lòng nhủ thầm phải nhanh nhanh thoát thân nha.
Mô Dung Minh Giản tức lại thêm tức, nghĩ thầm trong bụng: Được lắm a, trợn mắt nói dối cũng dám làm. Đám hoa tượng mấy người còn chuyện gì quan trọng hơn việc này? Bách Hoa Lâm có tấn công vào đây cũng không tới phiên mấy người ứng chiến.
Mới nghĩ tới đó, chưa kịp rống thêm tiếng nữa, lập tức, cánh tay Lãnh Lạc đã mò tới bên hông y, đồng thời ái nhân cũng cười đến híp mắt: “Trương ca, Tần ca, Tiêu ca, làm gì gấp gáp thế, chẳng lẽ ba vị không đem Mộ Dung để trong mắt sao, ngay cả huynh đệ lâu năm là ta cũng không đoái hoài nữa?”
Lãnh Lạc còn chưa nói xong, ba người kia đã đồng loạt xoay người lại, cười gượng làm lành với Mộ Dung Minh Giản và Lãnh Lạc, mắt cũng chẳng dám ngẩng lên. Cung chủ phu nhân là loại người gì, bọn họ sao dám nhìn thẳng, bằng không chẳng khác nào muốn tự tìm chết sao?
Lần này, hai lỗ mũi Mộ Dung Minh Giản tức đến phì phì nhả khí. Hay lắm, đám chết tiệt này, y gọi bọn họ, trốn còn nhanh hơn chân được bôi dầu, mồm lại liên tục nói có chuyện quan trọng phải làm. Vậy mà chỉ cần Lãnh Lạc gọi một tiếng, cả đám liền bày ra bộ dáng lấm lét như chuột, lập tức quay đầu không dám chạy nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, y thế nào cũng phải chấn hưng lại phu quyền, mới có thể tiếp tục ra mặt quản đại sự trong cung nha.
“Nói xem, các người muốn chết kiểu nào?” Lỗ mũi Mộ Dung Minh Giản hừ lạnh một tiếng: “Muốn toàn thây hay không thì cứ nói. Nếu có lòng cầu xin, Bổn cung có khi sẽ thưởng cho cái quan tài. Còn những thứ khác, nói gì cũng vô dụng, quan tài mỏng chính là Bổn cung khoan hồng độ lượng lắm rồi.”
“Quan tài gì đó đều phải mất tiền, chuẩn bị một manh chiếu mỏng là đủ rồi.” Lãnh Lạc đứng bên cạnh bất ngờ xen miệng. Mộ Dung Minh Giản nghe xong, liên tục gật đầu, biến thành ba vị nào đó bên cạnh khóc không ra nước mắt. Bọn họ thầm nghĩ, phu nhân của ta a phu nhân, chúng ta vì ai mới rơi vào kết cục này chứ? Ngươi ở đó còn không chịu giúp bọn này?
Nghĩ tới đó, cả ba không khỏi sâu sắc cảm nhận được một việc, cầu người còn không bằng dựa vào sức mình, chờ được cứu còn không bằng tự cứu. Cho nên, cả ba lập tức quỳ sụp xuống, cùng khóc lóc kêu van: “Cung chủ a, cầu ngài đừng giết người diệt khẩu. Vừa này chúng ta thật sự đang ngủ, không có nhìn thấy gì hết.”
“Ngủ trong bụi rậm, các người lừa heo chắc? Thật to gan mà, ngay cả Bổn cung cũng dám lừa. Được lắm, ngay cả manh chiếu rách cũng đừng hòng.” Mộ Dung Minh Giản căm phẫn, chưởng một cái về phía băng ghế, chỉ nghe được “rắc” một tiếng, một góc của băng ghế hóa thành phấn vụn tiêu tán theo gió.
相关文章
Nhà báo bị sát hại: Nhà báo bị giết trong lãnh sự quán Ảrập Xêút là ai?
Jamal Khashoggi, nhà báo được cho là bị giết dã man bên trong lãnh sự quán Ảrập Xêút ở Istanbul, là2025-01-11- -Với đẳng cấp vượt trội, Chelsea dễ dàng vùi dập MK Dons với tỷ số 5-1, qua đó tiến bước vào vòng 52025-01-11
Những 'thủ phạm' khiến chuyện phòng the lạc điệu
Nhiều cặp vợ chồng không biết rằng, một vài trường hợp, có thể liên quan đến bệnh tật, bị coi là có2025-01-11Nóng: M.U bổ nhiệm Mourinho trước đại chiến Arsenal?
-Thất bại 1-2 trước Sunderland cuối tuần qua khiến BLĐ Quỷ đỏ lo lắng và họ đang tính đến phương án2025-01-11Lệ Thẩm: 30 năm sống trong viện dưỡng lão, chưa sang nhà mới đã lặng lẽ ra đi
Chiều 22/1, giới mộ điệu bàng hoàng hay tin nghệ sĩ cải lương lão thành Lệ Thẩm qua đời ở nhà người2025-01-11Những điện thoại quan trọng nhất sẽ xuất hiện nửa đầu 2019
Năm 2018 sắp khép lại, đây là thời điểm để dự đoán những điện thoại quan trọng nhất sắp xuất hiện và2025-01-11
最新评论