Truyện Bắt Nhầm Yêu Đúng_kết quả brazil b
作者:Nhà cái uy tín 来源:Cúp C1 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 11:12:28 评论数:
Máy bay xanh da trời mang số hiệu ZZZ đáp xuống thành phố A nhộn nhịp đúng tám giờ mười lăm phút sáng. Sau một hành trình dài,ệnBắtNhầmYêuĐúkết quả brazil b Trần Diệp Anh có chút mệt mỏi. Chống tay lên chiếc vali kéo, cô gái trẻ xinh đẹp trong chiếc váy yếm jean ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt. Giữa bao khuôn mặt xa lạ, nhận ra khuôn mặt thân thương của mẹ Diệp Anh liền ào đến, tay giơ cao lên trời vẫy vẫy, mừng đến nỗi nói cũng không liền mạch:
– Mẹ… mẹ… con… con đây!
– Ôi… con gái bé bỏng của mẹ!
Bà Thu Hoài vươn tay ôm lấy con gái cưng vào lòng vừa chào đón vừa vỗ về. Khuôn mặt dịu hiền xinh đẹp của bà bừng sáng, đôi mắt cong cong rơm rớm ánh lên niềm vui. Bà xúc động nói:
– Lâu quá rồi… cũng phải đến gần một năm rồi, con gái mẹ độ này lên cân thì phải.
Đang vui lại đứt dây đàn! Đợt vừa rồi bận rộn nên Diệp Anh lười tập thể dục, thành ra ba vòng có hơi phì nhiêu hơn lúc trước một tẹo. Tuy nhiên, cô tự thấy mình vẫn mi nhon chán!
Diệp Anh xịu mặt, cười cười bào chữa:
– Tại đồ ăn Mỹ nhiều calo hơn đồ ăn Việt mẹ ạ hihi. Mà con có béo đâu, vừa xinh nhá!
– Mẹ biết rồi, Diệp Anh của mẹ lúc nào cũng xinh.
Bà Thu Hoài âu yếm nhìn con gái, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều. Diệp Anh khoác tay mẹ, cùng bà Hoài bước về chiếc xe hơi chờ sẵn bên ngoài, khẽ hỏi:
– Hôm nay bố bận gì à mẹ?
– Ừ, dạo này công ty nhà mình nhiều việc linh tinh lắm. Thôi mình về nhà đi con!
Trên xe, bà Thu Hoài hỏi Diệp Anh đủ thứ chuyện. Lần gần nhất Diệp Anh về nhà là dịp Tết, học bên Mỹ hai năm cô về nước hai lần đều vào dịp Tết.
Về đến nhà là chín giờ sáng, Diệp Anh nằm vật ra giường, nhanh chóng thiếp đi.
– Cô Diệp Anh… cô có dậy ăn trưa không?
Nghe tiếng động Diệp Anh chợt tỉnh giấc. Chị giúp việc vào phòng từ lúc nào, chị đặt ly nước cam lên bàn, vui vẻ hỏi chuyện bên Mỹ. Diệp Anh mệt mỏi đáp lại chị ấy mấy câu, uống ực cốc nước cam rồi cầm điện thoại lên tay. Âm giọng lanh lảnh ngạc nhiên vang lên:
– Á… Diệp Anh?
– Mẹ… mẹ… con… con đây!
– Ôi… con gái bé bỏng của mẹ!
Bà Thu Hoài vươn tay ôm lấy con gái cưng vào lòng vừa chào đón vừa vỗ về. Khuôn mặt dịu hiền xinh đẹp của bà bừng sáng, đôi mắt cong cong rơm rớm ánh lên niềm vui. Bà xúc động nói:
– Lâu quá rồi… cũng phải đến gần một năm rồi, con gái mẹ độ này lên cân thì phải.
Đang vui lại đứt dây đàn! Đợt vừa rồi bận rộn nên Diệp Anh lười tập thể dục, thành ra ba vòng có hơi phì nhiêu hơn lúc trước một tẹo. Tuy nhiên, cô tự thấy mình vẫn mi nhon chán!
Diệp Anh xịu mặt, cười cười bào chữa:
– Tại đồ ăn Mỹ nhiều calo hơn đồ ăn Việt mẹ ạ hihi. Mà con có béo đâu, vừa xinh nhá!
– Mẹ biết rồi, Diệp Anh của mẹ lúc nào cũng xinh.
Bà Thu Hoài âu yếm nhìn con gái, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều. Diệp Anh khoác tay mẹ, cùng bà Hoài bước về chiếc xe hơi chờ sẵn bên ngoài, khẽ hỏi:
– Hôm nay bố bận gì à mẹ?
– Ừ, dạo này công ty nhà mình nhiều việc linh tinh lắm. Thôi mình về nhà đi con!
Trên xe, bà Thu Hoài hỏi Diệp Anh đủ thứ chuyện. Lần gần nhất Diệp Anh về nhà là dịp Tết, học bên Mỹ hai năm cô về nước hai lần đều vào dịp Tết.
Về đến nhà là chín giờ sáng, Diệp Anh nằm vật ra giường, nhanh chóng thiếp đi.
– Cô Diệp Anh… cô có dậy ăn trưa không?
Nghe tiếng động Diệp Anh chợt tỉnh giấc. Chị giúp việc vào phòng từ lúc nào, chị đặt ly nước cam lên bàn, vui vẻ hỏi chuyện bên Mỹ. Diệp Anh mệt mỏi đáp lại chị ấy mấy câu, uống ực cốc nước cam rồi cầm điện thoại lên tay. Âm giọng lanh lảnh ngạc nhiên vang lên:
– Á… Diệp Anh?