Truyện Diễn Nhiều Thành Nghiện_tyle nhacai 88
Thể thao 2025-01-10 02:49:26
0
Ánh mắt khó chịu của Diệp Lâm Uyên chưa kịp rời khỏi gương mặt đang cười của Dương Dịch Xuyên thì cậu đã đã lách người qua ghế phụ. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại trong tích tắc. Cánh tay rắn chắc đè lên lưng ghế,ệnDiễnNhiềuThànhNghiệtyle nhacai 88 giam cầm cô dưới thân mình. Nụ hôn của thiếu niên ập đến như một cơn bão, mạnh mẽ và cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng người con gái dưới thân vào bụng, sự nhung nhớ trong thời gian dài, thông qua nụ hôn đều phát tiết ra hết.
Diệp Lâm Uyên bị hôn bất ngờ, cô kịch liệt phản kháng, nhưng càng chống cự, Dương Dịch Xuyên càng siết chặt cô hơn. Một tay cậu vòng lấy thân cô, khảm vào ngực mình, đè người lên lưng ghế. Một tay cậu giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi luồn vào quấn quýt chiếc lưỡi thơm mềm ngọt ngào mình yêu thích, hành động cuồng bạo của cậu khiến cô không thể trốn tránh.
Cơ thể Diệp Lâm Uyên run rẩy, vừa kháng cự vừa không thể không đáp lại. Thanh âm rên rỉ không kiềm được, bật thốt ra khỏi cổ họng: "Ưm... Ah... Xuyên.."
Đến khi tiếng rên rỉ của Diệp Lâm Uyên dần yếu ớt, lạc lõng trong không gian chỉ nghe thấy tiếng nhóp nhép của nước bọt, tiếng môi lưỡi cọ sát ám muội quyện vào nhau, Dương Dịch Xuyên mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô. Không gian chật hẹp của chiếc xe như bị nung nóng bởi hơi thở gấp gáp của cả hai.
Đầu ngón tay Dương Dịch Xuyên luyến tiếc miết nhẹ vào cánh môi đỏ mọng đã nhòe đi màu son của Diệp Lâm Uyên, Giọng nói khàn đặc, cổ chút hậm hực hỏi cô:
"Diệp Lâm Uyên... Tọa đàm khoa học đi lâu như vậy hả?"
"Liên quan gì đến cậu?" Diệp Lâm Uyên hất mạnh bàn tay đang mơn trớn mỗi mình, giọng nói lạnh nhạt. Đột nhiên bị "bạn trai cũ" cưỡng hôn, cô vừa bực bội vừa ẩm ức, chỉ hận bản thân sức lực không bằng người trước mặt, nếu không cô sẽ cắn chết cậu ngay tại chỗ.
Câu nói của Diệp Lâm Uyên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Dương Dịch Xuyên. Khiến cậu nhận thức rõ ràng mối quan hệ của hai người hiện tại... Cậu chẳng có tư cách gì để quản chuyện của cô.
Dương Dịch Xuyên ngửa đầu thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu. Rồi lại hạ mắt nhìn Diệp Lâm Uyên một cách nhu tình, nhẹ giọng nói: "Tiểu Uyên... Tôi đậu đại học rồi."
"Đã biết." Diệp Lâm Uyên đáp lại một cách máy móc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa về đến nhà đã nghe ba mẹ Diệp luyện thuyên mãi chuyện Dương Dịch Xuyên đỗ thủ khoa đầu vào Đại học Kinh Tế, chính thức trở thành đàn em của cô, khiến Diệp Lâm Uyên nghe mãi muốn mòn màng nhĩ.
"Vậy tặng quà cho tôi đi." Dương Dịch Xuyên đỡ lấy sườn mặt Diệp Lâm Uyên, để cô quay lại nhìn mình. Giọng nói thì cứng rắn nhưng thái độ lại giống như một đứa trẻ đang mè nheo.
Diệp Lâm Uyên bị hôn bất ngờ, cô kịch liệt phản kháng, nhưng càng chống cự, Dương Dịch Xuyên càng siết chặt cô hơn. Một tay cậu vòng lấy thân cô, khảm vào ngực mình, đè người lên lưng ghế. Một tay cậu giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi luồn vào quấn quýt chiếc lưỡi thơm mềm ngọt ngào mình yêu thích, hành động cuồng bạo của cậu khiến cô không thể trốn tránh.
Cơ thể Diệp Lâm Uyên run rẩy, vừa kháng cự vừa không thể không đáp lại. Thanh âm rên rỉ không kiềm được, bật thốt ra khỏi cổ họng: "Ưm... Ah... Xuyên.."
Đến khi tiếng rên rỉ của Diệp Lâm Uyên dần yếu ớt, lạc lõng trong không gian chỉ nghe thấy tiếng nhóp nhép của nước bọt, tiếng môi lưỡi cọ sát ám muội quyện vào nhau, Dương Dịch Xuyên mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô. Không gian chật hẹp của chiếc xe như bị nung nóng bởi hơi thở gấp gáp của cả hai.
Đầu ngón tay Dương Dịch Xuyên luyến tiếc miết nhẹ vào cánh môi đỏ mọng đã nhòe đi màu son của Diệp Lâm Uyên, Giọng nói khàn đặc, cổ chút hậm hực hỏi cô:
"Diệp Lâm Uyên... Tọa đàm khoa học đi lâu như vậy hả?"
"Liên quan gì đến cậu?" Diệp Lâm Uyên hất mạnh bàn tay đang mơn trớn mỗi mình, giọng nói lạnh nhạt. Đột nhiên bị "bạn trai cũ" cưỡng hôn, cô vừa bực bội vừa ẩm ức, chỉ hận bản thân sức lực không bằng người trước mặt, nếu không cô sẽ cắn chết cậu ngay tại chỗ.
Câu nói của Diệp Lâm Uyên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Dương Dịch Xuyên. Khiến cậu nhận thức rõ ràng mối quan hệ của hai người hiện tại... Cậu chẳng có tư cách gì để quản chuyện của cô.
Dương Dịch Xuyên ngửa đầu thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu. Rồi lại hạ mắt nhìn Diệp Lâm Uyên một cách nhu tình, nhẹ giọng nói: "Tiểu Uyên... Tôi đậu đại học rồi."
"Đã biết." Diệp Lâm Uyên đáp lại một cách máy móc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa về đến nhà đã nghe ba mẹ Diệp luyện thuyên mãi chuyện Dương Dịch Xuyên đỗ thủ khoa đầu vào Đại học Kinh Tế, chính thức trở thành đàn em của cô, khiến Diệp Lâm Uyên nghe mãi muốn mòn màng nhĩ.
"Vậy tặng quà cho tôi đi." Dương Dịch Xuyên đỡ lấy sườn mặt Diệp Lâm Uyên, để cô quay lại nhìn mình. Giọng nói thì cứng rắn nhưng thái độ lại giống như một đứa trẻ đang mè nheo.