Truyện Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi_seoul – gwangju
时间:2025-01-11 02:02:48 出处:Cúp C1阅读(143)
Tại lớp học năm ba,ệnXuyênĐếnDịGiớiTôiCùngBạnThânTrởThànhPháoHôseoul – gwangju một ngôi trường xếp hạng nhất nhì của tỉnh. Nơi nuôi dưỡng thế hệ trẻ cho đất nước tương lai. Trong lớp học đang vang vọng tiếng giáo viên giảng bài, cũng có tiếng sách vở, tiếng bút viết lên giấy. Gần cửa sổ cuối lớp, một cặp nam nữ ngồi chung bàn hết sức chăm chú nghe giảng và ghi chép.
Thời tiết đã là tháng tám, trời thu có mát mẻ cũng hay mưa. Cô gái mái tóc ngắn ngang vai, tay hơi chống cằm ngóng ra ngoài cửa sổ nhìn mấy hạt mưa bay bay bên ngoài. Cậu trai thấy vậy liền lên tiếng nhắc cô. “Linh Nhạc, cô nhìn cậu kìa.” Cô gái tên Linh Nhạc nghe nói vậy chợt giật mình quay ngoắt lại nhìn lên bảng.
Thấy cô giáo vẫn hăng say giảng bài mới hơi quay sang trừng mắt với An Sinh. Mà cậu trai thấy cô trừng lại cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ. “Là tớ sợ cậu phải đứng hành lang thôi.” Linh Nhạc nhìn người cùng mình lớn lên từ nhỏ, ngũ quan cậu thanh tú, nhưng khí chất tổng thể lại khá lạnh nhạt. Cô đoán tương lai cậu sẽ là mỹ nam hiếm thấy. Cô hơi nhướng mày nói.
“Cậu đã nói như vậy cả trăm lần rồi.” Quả thực nói hơn trăm lần cũng không quá đáng vì từ nhỏ đến bây giờ, lần nào cũng là cô bị tên này dọa đến mấy lần bay màu. Cái tính chọc người đến đáng ghét. “Tối nay cậu nấu cơm và rửa bát.” An Sinh nghe cô nói vậy liền hơi buồn phiền nói.
“Có thể không làm không?” Linh Nhạc đắc ý nói. “Tất nhiên là không rồi.” An Sinh cũng chỉ ra vẻ hỏi vậy thôi vì cậu cũng biết trước kết quả rồi. Bằng một cách nào đó, vẻ cam chịu này làm người khác cảm thấy cậu rất nuông chiều cô.
Lúc này, cô giáo trên bục giảng vừa đúng lúc quay lại, thấy hai người đang nói chuyện liền im lặng nhìn về phía này. An Sinh cùng Linh Nhạc cảm nhận được ánh mắt phóng tới bất giác lạnh sống lưng nhìn về phía cô giáo thầm than. “Xong, lại bị phạt.”
Cô giáo nghiêm mặt giọng tức giận đưa tay chỉ vào hai người mà nói. “Mấy anh chị nói chuyện có vẻ vui vẻ nhỉ, mời đi ra ngoài nói giùm tôi. Hết chuyện liền vào.” Xong liền quay mặt giảng bài tiếp mà không phí chút thời gian nào, lớp học cũng thản nhiên như chuyện đã quen.
Hiển nhiên là hai người đã nhiều lần vi phạm. An Sinh cùng Linh Nhạc tự giác đứng lên ra ngoài nhưng bốn mắt liếc nhau chỉ ý “Tại cậu đấy.”
“Tại cậu thì có.” Người một ý ta một ý liền suýt lao vào đấu khẩu. May thay, vẫn ý thức được đang ở đâu, cả hai người liền im lặng lại đi ra ngoài đứng phạt. Ngoài trời lúc này đã bắt đầu mưa nặng hạt hơn, khiến gió cũng có chút lạnh. Linh Nhạc hơi xoa xoa tay mình. Lúc ra ngoài cô quên mang theo áo khoác.
Đang tính mặt dày vào lớp học lấy áo liền thấy một bóng đen chùm lên đầu che mất khuôn mặt cô. Linh Nhạc cũng không nhiều lời lấy chiếc áo trên đầu xuống mặc vào, nói: “Cảm ơn.” xong cũng im lặng cùng An Sinh đứng phạt. Hai người liền trầm lặng lạ thường. Năm nay họ đã cuối cấp rồi, cũng sắp phải chọn trường sau đó lại đi làm về trả ơn phụng dưỡng.
Nói trả ơn là cũng có lý do. Họ vốn là trẻ mồ côi được một cặp vợ chồng khá giả nhận nuôi từ hồi năm tuổi. Dù ký ức hồi nhỏ không nhiều nhưng hai người đều biết được mình bị bỏ rơi. Vậy nên, với người đã nhận nuôi bọn họ, cả hai đều thật tâm thật lòng biết ơn.
Từ lúc vào cô nhi viện, hai người đã thân nhau vì cả hai đều bị đưa đến cùng ngày. Lúc mới vào, là một đứa trẻ sẽ không tránh khỏi bị xa lạ, mà có người cùng với mình sẽ tự nhiên cảm thấy thân thuộc hơn phần nào. Từ lúc đó, hai người liền trở thành bạn thân.
Đi đâu hay làm gì, có đồ ăn ngon, đồ chơi tốt cũng chia sẻ cho nhau. Đến cả ba mẹ nuôi cũng hay đùa với hàng xóm là họ còn thân nhau như hai anh chị em ruột vậy. Hiếm có đứa trẻ nào bị bỏ rơi vẫn nguyện ý cùng một bạn khác chia sẻ. Mà cũng chính vì lý do đó mà họ cũng được nhận nuôi cùng nhau.
Từ lúc đó trở đi liền sống và sinh hoạt như bao mọi người, như bao đứa trẻ khác. Mỗi ngày đi học về, hai người thay nhau làm việc nhà, cùng nhau học tập, cùng nhau đọc tiểu thuyết rồi chơi game. Có thể nói họ là thành phần không quá chuẩn mực của xã hội nhưng cũng không phải thành phần xấu.
Cứ như vậy mà sống đến bây giờ. Lúc này An Sinh hơi trầm tư lên tiếng. “Linh Nhạc này, sau cậu định chọn trường nào?” Linh Nhạc cũng không suy nghĩ nhiều nhanh gọn trả lời: “Trường cậu chọn.” An Sinh không ngoài dự đoán hơi mỉm cười rồi nhìn sắc trời vì mưa mà hơi tối ngoài kia.
Thời tiết đã là tháng tám, trời thu có mát mẻ cũng hay mưa. Cô gái mái tóc ngắn ngang vai, tay hơi chống cằm ngóng ra ngoài cửa sổ nhìn mấy hạt mưa bay bay bên ngoài. Cậu trai thấy vậy liền lên tiếng nhắc cô. “Linh Nhạc, cô nhìn cậu kìa.” Cô gái tên Linh Nhạc nghe nói vậy chợt giật mình quay ngoắt lại nhìn lên bảng.
Thấy cô giáo vẫn hăng say giảng bài mới hơi quay sang trừng mắt với An Sinh. Mà cậu trai thấy cô trừng lại cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ. “Là tớ sợ cậu phải đứng hành lang thôi.” Linh Nhạc nhìn người cùng mình lớn lên từ nhỏ, ngũ quan cậu thanh tú, nhưng khí chất tổng thể lại khá lạnh nhạt. Cô đoán tương lai cậu sẽ là mỹ nam hiếm thấy. Cô hơi nhướng mày nói.
“Cậu đã nói như vậy cả trăm lần rồi.” Quả thực nói hơn trăm lần cũng không quá đáng vì từ nhỏ đến bây giờ, lần nào cũng là cô bị tên này dọa đến mấy lần bay màu. Cái tính chọc người đến đáng ghét. “Tối nay cậu nấu cơm và rửa bát.” An Sinh nghe cô nói vậy liền hơi buồn phiền nói.
“Có thể không làm không?” Linh Nhạc đắc ý nói. “Tất nhiên là không rồi.” An Sinh cũng chỉ ra vẻ hỏi vậy thôi vì cậu cũng biết trước kết quả rồi. Bằng một cách nào đó, vẻ cam chịu này làm người khác cảm thấy cậu rất nuông chiều cô.
Lúc này, cô giáo trên bục giảng vừa đúng lúc quay lại, thấy hai người đang nói chuyện liền im lặng nhìn về phía này. An Sinh cùng Linh Nhạc cảm nhận được ánh mắt phóng tới bất giác lạnh sống lưng nhìn về phía cô giáo thầm than. “Xong, lại bị phạt.”
Cô giáo nghiêm mặt giọng tức giận đưa tay chỉ vào hai người mà nói. “Mấy anh chị nói chuyện có vẻ vui vẻ nhỉ, mời đi ra ngoài nói giùm tôi. Hết chuyện liền vào.” Xong liền quay mặt giảng bài tiếp mà không phí chút thời gian nào, lớp học cũng thản nhiên như chuyện đã quen.
Hiển nhiên là hai người đã nhiều lần vi phạm. An Sinh cùng Linh Nhạc tự giác đứng lên ra ngoài nhưng bốn mắt liếc nhau chỉ ý “Tại cậu đấy.”
“Tại cậu thì có.” Người một ý ta một ý liền suýt lao vào đấu khẩu. May thay, vẫn ý thức được đang ở đâu, cả hai người liền im lặng lại đi ra ngoài đứng phạt. Ngoài trời lúc này đã bắt đầu mưa nặng hạt hơn, khiến gió cũng có chút lạnh. Linh Nhạc hơi xoa xoa tay mình. Lúc ra ngoài cô quên mang theo áo khoác.
Đang tính mặt dày vào lớp học lấy áo liền thấy một bóng đen chùm lên đầu che mất khuôn mặt cô. Linh Nhạc cũng không nhiều lời lấy chiếc áo trên đầu xuống mặc vào, nói: “Cảm ơn.” xong cũng im lặng cùng An Sinh đứng phạt. Hai người liền trầm lặng lạ thường. Năm nay họ đã cuối cấp rồi, cũng sắp phải chọn trường sau đó lại đi làm về trả ơn phụng dưỡng.
Nói trả ơn là cũng có lý do. Họ vốn là trẻ mồ côi được một cặp vợ chồng khá giả nhận nuôi từ hồi năm tuổi. Dù ký ức hồi nhỏ không nhiều nhưng hai người đều biết được mình bị bỏ rơi. Vậy nên, với người đã nhận nuôi bọn họ, cả hai đều thật tâm thật lòng biết ơn.
Từ lúc vào cô nhi viện, hai người đã thân nhau vì cả hai đều bị đưa đến cùng ngày. Lúc mới vào, là một đứa trẻ sẽ không tránh khỏi bị xa lạ, mà có người cùng với mình sẽ tự nhiên cảm thấy thân thuộc hơn phần nào. Từ lúc đó, hai người liền trở thành bạn thân.
Đi đâu hay làm gì, có đồ ăn ngon, đồ chơi tốt cũng chia sẻ cho nhau. Đến cả ba mẹ nuôi cũng hay đùa với hàng xóm là họ còn thân nhau như hai anh chị em ruột vậy. Hiếm có đứa trẻ nào bị bỏ rơi vẫn nguyện ý cùng một bạn khác chia sẻ. Mà cũng chính vì lý do đó mà họ cũng được nhận nuôi cùng nhau.
Từ lúc đó trở đi liền sống và sinh hoạt như bao mọi người, như bao đứa trẻ khác. Mỗi ngày đi học về, hai người thay nhau làm việc nhà, cùng nhau học tập, cùng nhau đọc tiểu thuyết rồi chơi game. Có thể nói họ là thành phần không quá chuẩn mực của xã hội nhưng cũng không phải thành phần xấu.
Cứ như vậy mà sống đến bây giờ. Lúc này An Sinh hơi trầm tư lên tiếng. “Linh Nhạc này, sau cậu định chọn trường nào?” Linh Nhạc cũng không suy nghĩ nhiều nhanh gọn trả lời: “Trường cậu chọn.” An Sinh không ngoài dự đoán hơi mỉm cười rồi nhìn sắc trời vì mưa mà hơi tối ngoài kia.
分享到:
上一篇:Diễn viên Minh Hương trở thành Đại úy công an ở tuổi 39
下一篇:Cô dâu gửi 6.000 email mời đám cưới, hành động sau đó càng gây bức xúc
温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!
猜你喜欢
- Những thảm hoạ phẫu thuật thẩm mỹ kinh dị nhất
- Quốc Anh lên tiếng khi phim 18+ mình đóng vướng tranh cãi
- Giày rách 'vứt đi không ai buồn nhặt' có giá... 37 triệu đồng
- Hối hận vì bỏ chồng và 3 con để theo tình trẻ kém 18 tuổi
- Cần đổi mới chiến lược kiểm thử để giải quyết những thách thức của 5G
- NSƯT Đỗ Kỷ nói về tin đồn là đại gia, kể chuyện 'ở rể' nhà NSND Lan Hương
- Hãng xe điện Mỹ Fisker làm thất lạc hàng triệu USD của khách hàng
- Sẽ chỉ có 15% các hãng xe điện Trung Quốc thu được lợi nhuận vào năm 2030
- Đào Tố Loan, Trang Bùi vào vai Công nữ Anio