Truyện Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm_các cặp đấu c1

  发布时间:2025-01-12 13:11:19   作者:玩站小弟   我要评论
Tin thể thao 24H Truyện Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm_các cặp đấu c1。
Tôi là một yêu cây,ệnPhùSinhNgoạiTruyệnBảyĐêcác cặp đấu c1 sinh ra vào một ngày tháng chạp tuyết bay trắng trời, trên đỉnh núi Phù Lung.

Một năm trước, tôi mở một tiệm bánh ngọt ở một thành phố tên gọi Vong Xuyên. Cửa tiệm có cái tên rất kỳ quặc - Không Dừng.

Là chủ tiệm, tôi thích nhất là uống trà với những vị khách đặc biệt. Tách trà có tên gọi Phù Sinh, là thức uống đặc biệt của riêng tiệm Không Dừng. Nước trà xanh biếc như ngọc, hương thơm thanh khiết, đắng trước ngọt sau.

Trong những chiều tràn trề ánh nắng, hoặc những đêm chi chít ánh sao, tôi ngồi đối diện với khách, nhìn họ uống tách trà này, lắng nghe họ chậm rãi kể lại câu chuyện của mình, yêu hận tình thù, bể dâu chìm nổi, đều được giãi bày trong khoảng thời gian một tách trà.

Tiệm bánh ngọt Không Dừng, sau khi mở được một năm, đã tạm thời đóng cửa. Bởi vì cô chủ tiệm đi lấy chồng.

Cái gã suốt ngày cằn nhằn mắng mỏ ở bên tôi, đại danh Ngao Xí, là hạng dữ dằn nổi tiếng trong tộc rồng Đông Hải, cháu đích tôn của Long Vương.

Chúng tôi là vợ chồng, vừa kết hôn, đang trong kỳ trăng mật.

Lúc này, ánh nắng chói chang, trong sa mạc Sahara dằng dặc cát vàng, cái gã này lúc thì ca cẩm cát lọt vào trong giày, lúc thì than vãn nắng gắt quá thể, lúc lại lầm bầm rằng tôi quá phiền hà. Thấy tôi chẳng đếm xỉa gì đến hắn, hắn liền om sòm chửi bới con lạc đà đần độn phía sau. Mấy ngày trước, chúng tôi vừa mới chào từ biệt tượng Nhân Sư Sphinx, đến giờ tôi vẫn còn hơi nhơ nhớ món Kofta thơm nức mũi trong một quán ăn nhỏ ven bờ Hồng Hải. Nhưng bây giờ, hình như chúng tôi đã lạc đường.

Đương nhiên, chúng tôi không phải con người, chỉ cần muốn, chúng tôi có thể lập tức đi tới bất cứ nơi đâu. Nhưng tôi và Ngao Xí đã giao hẹn trước, chúng tôi sẽ đi khắp thế giới giống như những cặp vợ chồng con người bình thường. Lạc đường cũng chẳng có gì đáng ngại, không chừng còn gặp được phong cảnh tuyệt vời hơn nữa.

Dưới vòm trời xanh nhạt trong veo, những cồn cát cao thấp nhấp nhô trải dài ngút tầm mắt. Ánh nắng đã biến những hạt cát mịn màng thành thứ sắc màu mà tôi yêu thích nhất, một màu vàng kim rực rỡ tràn trề trong mắt. Nếu chúng là những núi vàng thật thì tốt biết bao!

Ngoài chúng tôi, suốt dọc đường đi không một bóng người. Chúng tôi hoàn toàn không hay biết lúc này đã đi tới nơi nào của Sahara. Vượt qua một cồn cát, chỉ có một cồn cát khác. Ngao Xí còn suýt chút nữa bị một con bọ cạp đốt trúng. Hắn giận điên người, lập tức đuổi theo hướng con bọ cạp vừa bỏ chạy, nói rằng không nướng chín con vật độc địa này lên ăn thì thực có lỗi với lương tâm.

Cái gã này lúc nào cũng nóng nảy như vậy. Tôi thở dài, lẽo đẽo chạy theo hắn.

Khi tôi dắt lạc đà vượt qua một cồn cát cao nhất, tôi đã chết lặng. Trên bãi đất trống bên dưới cồn cát, thình lình hiện ra một mái lều cực lớn màu trắng, tựa như một đóa hoa nở xòe từ trong cát. Bên ngoài căn lều buộc sáu con lạc đà. Ngao Xí cũng quên bẵng mất nhiệm vụ đuổi theo con bọ cạp, hai mắt sáng rỡ lên nhìn vào ngôi lều.

Có lẽ là những nhà buôn đi ngang qua? Tôi đoán. Dù thế nào đi nữa, có người thì sẽ có đồ ăn và nước uống. Chúng tôi đã đi suốt một ngày trời, cần một nơi để nghỉ ngơi, ngôi lều xuất hiện quá là đúng lúc.

Chúng tôi bước về phía ngôi lều. Còn chưa tới được trước lều, đã có một người tay cầm ấm nước, chui từ bên trong ra, tấm khăn trùm đầu màu đen thẫm che khuất quá nửa khuôn mặt, chiếc áo choàng đen rộng thùng thình phất phơ trong gió. Vừa nhìn thấy chúng tôi, kẻ này đã mở miệng hỏi ngay:

- Người qua đường phải không?

Gã nói tiếng Trung!

- Phải! - Tôi đáp.

- Mau vào đây ngồi một lát! - Gã bỗng trở nên phấn chấn khác thường, vội vàng vẫy tay với chúng tôi.

Tôi cười:

- Vâng, cảm ơn!

Đang định bước đi, Ngao Xí đã kéo giật tay tôi, giận dữ lườm tôi rách mặt:

- Em tắc mũi rồi à?

Căn lều kia phảng phất tỏa ra yêu khí.

- Có giống yêu quái nào mà anh không xử lý được? - Tôi le lưỡi với hắn.

相关文章

最新评论