Truyện Trưởng Công Chúa_meo cuoc
作者:La liga 来源:Cúp C2 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 20:01:08 评论数:
Trời đang cuối đông,ệnTrưởngCôngChúmeo cuoc chính là thời khắc lạnh nhất của Hoa Kinh. Băng tuyết đã dần tan đi, mang theo từng đợt hàn ý.
Trong phủ Trưởng công chúa, Lý Dung nằm trên giường, nàng đắp một tấm chăn gấm cực dầy, trong phòng cũng đang đốt rất nhiều lò than, nhiệt độ tăng cao, chẳng khác gì ngày hè oi bức.
Xung quanh có rất nhiều người đang đứng nhưng không ai nói một lời. Lý Dung nửa tỉnh nửa mê, cảm giác này tuy không mấy dễ chịu nhưng còn đỡ hơn trạng thái lúc lạnh lúc nóng, ho không ngừng nghỉ của mấy ngày trước. Bây giờ đã tốt hơn nhiều lắm rồi!
"Thay cái khăn khác đi"
Giọng nói nhã nhặn của một nam nhân vang lên, tỳ nữ bên cạnh "dạ" một tiếng liền có tiếng nước vang lên.
Sau đó, Lý Dung cảm thấy có người đang giúp mình lau mồ hôi trên trán. Động tác của người đó rất nhẹ nhàng chẳng khác gì đang lau một con búp bê sứ, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ khiến nó bị vỡ.
Lý Dung hoảng hốt mở mắt và thứ lọt vào mắt nàng chính là hình ảnh của một bạch y nam tử.
Nam nhân đó vừa qua bốn mươi, khí chất thanh cao, gương mặt tuấn tú ôn hòa, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều vô cùng nho nhã. Chỉ dựa vào những điểm này thôi cũng đủ thấy y đẹp đến nhường nào.
Phát giác nàng đã mở mắt, y cũng nâng mắt nhìn nàng. Khi thấy Lý Dung mãi nhìn mình, y hơi ngẩn ra, lát sau liền cười ôn hòa nói, "Công chúa tỉnh rồi sao?"
Nghe thấy câu này, Lý Dung hoảng hốt hồi lâu. Nam nhân đó vươn tay ra đỡ nàng dậy, chêm thêm gối đỡ sau lưng nàng. Y đón lấy chén canh lê hầm nấm tuyết từ tay thị nữ, đưa đến bên môi nàng rồi nhẹ nhàng nói, "Người trước uống cái này để dịu cổ họng"
Y vừa nói vừa múc từng muỗng đút nàng. Khi nuốt vào nước canh ngọt thanh ấy, nàng dần dần tỉnh táo lại.
Nàng cuối cùng nhận ra người trước mặt mình là ai, đó là quản sự phủ Công chúa đã hầu hạ nàng nhiều năm, Tô Dung Khanh.
Y là tham mưu nàng tín nhiệm nhất và cũng là người thân cận với nàng nhất.
Lý Dung đang muốn nói gì đó thì bỗng cảm thấy cổ họng ngứa ngáy. Nàng đẩy tay đang đút canh của y ra, dùng khăn bịt chặt miệng rồi bắt đầu ho khan dữ dội.
Tô Dung Khanh vỗ nhẹ lưng giúp nàng dễ chịu hơn, sau đó rất lâu khi nàng đã dừng ho, vừa mở miệng liền hỏi ngay đến chuyện triều chính, "Việc chọn người kế vị sao rồi?"
"Vẫn đang tranh chấp", Tô Dung Khanh bình tĩnh nói ra chuyện nàng lo lắng, "Bùi Tể tướng không chịu nhượng bộ, nhất quyết muốn chọn Đại hoàng tử làm người kế vị. Thần đã nắm được chuyện xấu của thủ hạ Đại hoàng tử, ngày mai sẽ tấu lên trên"
"Hắn quả thật không chịu bỏ cuộc", khi hô hấp của Lý Dung đã bình thường trở lại, Tô Dung Khanh để nàng dựa lên người mình. Cảm nhận hơi ấm từ y, nàng nhẹ nhàng nói, "Hắn muốn đưa Lý Bình lên không phải chỉ vì Tần Chân Chân sao? Người cũng đã chết lâu như vậy rồi, ấy vậy vẫn sống chết nhớ nhung. Ngôn nhi là nhi tử do chính cung hoàng hậu sinh ra, nói về kế vị, nào đến lượt Lý Bình?"
"Chính Người cũng đang nói lẫy đó thôi"
Tô Dung Khanh khẽ cười, y nhấc tay xoa hai huyệt thái dương cho Lý Dung. Nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lý Dung tựa vào người Tô Dung Khanh, nghe đối phương nhẹ nhàng nói, "Bùi Văn Tuyên muốn phò tá đại Điện hạ đương nhiên bản thân cũng có ý đồ. Bên nhà ngoại của Đại hoàng tử không lớn mạnh, từ nhỏ lại có giao hảo với Bùi Văn Tuyên. Sau này nếu Đại Điện hạ làm vua rồi, chỉ có thể dựa vào hắn. Đối với Bùi Văn Tuyên mà nói, hắn lại có thể tiếp tục tay nắm đại quyền, sống an nhàn đến già"
"Bệ hạ bây giờ ra sao?"
Nghe những lời Tô Dung Khanh nói, Lý Dung đã bình tĩnh lại ít nhiều, y nói tiếp, "Bệ hạ vẫn như cũ hôn mê không tỉnh, sợ rằng chống cự chẳng được mấy ngày nữa. Hôm qua Hoàng hậu trong cung truyền tin đến, muốn Người sớm có chuẩn bị, chuyện chọn người kế vị không thể trì hoãn thêm nữa"
Lý Dung vẫn im lặng tựa vào người y, rất lâu sau, nàng mới chầm chậm nói, "Dung Khanh"
"Vâng?", Tô Dung Khanh đáp, Lý Dung lại trầm mặc, sau hồi lâu nàng mới nói, "Ta cảm thấy mình cũng chẳng chống cự được bao lâu nữa rồi"
Bàn tay đang ấn huyệt vị của Tô Dung Khanh khựng lại, Lý Dung vẫn im lặng.
Nàng thật sự cảm thấy sáng nay khi mở mắt ra, sức khỏe đã không ổn.
"Thật ra cuộc đời này của ta, sống như vậy là quá đủ"
Lý Dung chầm chậm cất tiếng, "Ta chỉ lo lắng cho Hoàng hậu và Tín nhi mà thôi. Nếu ta mất đi, Bùi Văn Tuyên sẽ một tay che trời, bọn họ e rằng đấu không lại hắn"
"Xin Người đừng lo lắng", Tô Dung Khanh trầm giọng nói, "Nếu Người mất, hắn cũng không thể sống tiếp được. Thần sẽ giết hắn, bồi táng cùng Người"
Nghe được những lời như thế của Tô Dung Khanh, Lý Dung nở nụ cười nhạt. Nàng ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt y.
Thật ra năm nay y đã hơn năm mươi nhưng hoàn toàn không có chút gì gọi là già cả. Nếu không phải giữa trán lấm tấm vài sợi tóc bạc thì căn bản không nhìn ra được tuổi thật của y. Khi y bước ra đường, vẫn như cũ là bộ dáng khiến nhiều cô nương yêu thích.
Ba mươi bốn năm trước, Tô Dung Khanh, đích trưởng tử tuổi còn nhược quán* của Tô gia, là tình lang trong mộng của biết bao nữ tử trong Hoa Kinh.
(*Cột mốc thành niên của nam giới, chỉ 20 tuổi)
Hiện tại, dù đã có tuổi nhưng y như cũ là giấc mộng của bao người.
"Ta thế nhưng không biết...", Lý Dung nhìn y cười, "Tô đại nhân của chúng ta sẽ có lúc nổi giận"
"Có rất nhiều chuyện sẽ khiến thần nổi giận", Tô Dung Khanh bật cười, đang muốn nói thêm gì đó bỗng nghe thấy tiếng thông báo của thị nữ bên ngoài, "Điện hạ, Bùi tể tướng cầu kiến"
Nghe thế, Lý Dung nhìn Tô Dung Khanh một cái, cảm thấy có chút kì lạ, "Sao hắn ta lại đến vào lúc này?"
"Điện hạ nếu không muốn gặp", sắc mặt Tô Dung Khanh rất bình tĩnh, "Có thể không gặp"
Lý Dung suy nghĩ một chốc sau đó cười nói, "Bỏ đi, dù sao cũng là phu thê, vẫn nên gặp một lần. Không chừng lần gặp mặt này còn là lần cuối thì sao?"
Tô Dung Khanh không nói gì, y chỉ im lặng ngồi đó. Lý Dung xoay đầu sang nhìn y, nghi hoặc hỏi, "Dung Khanh?"
Dường như Tô Dung Khanh chợt hồi thần, y đứng dậy cung kính nói, "Vậy thuộc hạ đi mời Bùi tể tướng"
Trong phủ Trưởng công chúa, Lý Dung nằm trên giường, nàng đắp một tấm chăn gấm cực dầy, trong phòng cũng đang đốt rất nhiều lò than, nhiệt độ tăng cao, chẳng khác gì ngày hè oi bức.
Xung quanh có rất nhiều người đang đứng nhưng không ai nói một lời. Lý Dung nửa tỉnh nửa mê, cảm giác này tuy không mấy dễ chịu nhưng còn đỡ hơn trạng thái lúc lạnh lúc nóng, ho không ngừng nghỉ của mấy ngày trước. Bây giờ đã tốt hơn nhiều lắm rồi!
"Thay cái khăn khác đi"
Giọng nói nhã nhặn của một nam nhân vang lên, tỳ nữ bên cạnh "dạ" một tiếng liền có tiếng nước vang lên.
Sau đó, Lý Dung cảm thấy có người đang giúp mình lau mồ hôi trên trán. Động tác của người đó rất nhẹ nhàng chẳng khác gì đang lau một con búp bê sứ, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ khiến nó bị vỡ.
Lý Dung hoảng hốt mở mắt và thứ lọt vào mắt nàng chính là hình ảnh của một bạch y nam tử.
Nam nhân đó vừa qua bốn mươi, khí chất thanh cao, gương mặt tuấn tú ôn hòa, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều vô cùng nho nhã. Chỉ dựa vào những điểm này thôi cũng đủ thấy y đẹp đến nhường nào.
Phát giác nàng đã mở mắt, y cũng nâng mắt nhìn nàng. Khi thấy Lý Dung mãi nhìn mình, y hơi ngẩn ra, lát sau liền cười ôn hòa nói, "Công chúa tỉnh rồi sao?"
Nghe thấy câu này, Lý Dung hoảng hốt hồi lâu. Nam nhân đó vươn tay ra đỡ nàng dậy, chêm thêm gối đỡ sau lưng nàng. Y đón lấy chén canh lê hầm nấm tuyết từ tay thị nữ, đưa đến bên môi nàng rồi nhẹ nhàng nói, "Người trước uống cái này để dịu cổ họng"
Y vừa nói vừa múc từng muỗng đút nàng. Khi nuốt vào nước canh ngọt thanh ấy, nàng dần dần tỉnh táo lại.
Nàng cuối cùng nhận ra người trước mặt mình là ai, đó là quản sự phủ Công chúa đã hầu hạ nàng nhiều năm, Tô Dung Khanh.
Y là tham mưu nàng tín nhiệm nhất và cũng là người thân cận với nàng nhất.
Lý Dung đang muốn nói gì đó thì bỗng cảm thấy cổ họng ngứa ngáy. Nàng đẩy tay đang đút canh của y ra, dùng khăn bịt chặt miệng rồi bắt đầu ho khan dữ dội.
Tô Dung Khanh vỗ nhẹ lưng giúp nàng dễ chịu hơn, sau đó rất lâu khi nàng đã dừng ho, vừa mở miệng liền hỏi ngay đến chuyện triều chính, "Việc chọn người kế vị sao rồi?"
"Vẫn đang tranh chấp", Tô Dung Khanh bình tĩnh nói ra chuyện nàng lo lắng, "Bùi Tể tướng không chịu nhượng bộ, nhất quyết muốn chọn Đại hoàng tử làm người kế vị. Thần đã nắm được chuyện xấu của thủ hạ Đại hoàng tử, ngày mai sẽ tấu lên trên"
"Hắn quả thật không chịu bỏ cuộc", khi hô hấp của Lý Dung đã bình thường trở lại, Tô Dung Khanh để nàng dựa lên người mình. Cảm nhận hơi ấm từ y, nàng nhẹ nhàng nói, "Hắn muốn đưa Lý Bình lên không phải chỉ vì Tần Chân Chân sao? Người cũng đã chết lâu như vậy rồi, ấy vậy vẫn sống chết nhớ nhung. Ngôn nhi là nhi tử do chính cung hoàng hậu sinh ra, nói về kế vị, nào đến lượt Lý Bình?"
"Chính Người cũng đang nói lẫy đó thôi"
Tô Dung Khanh khẽ cười, y nhấc tay xoa hai huyệt thái dương cho Lý Dung. Nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lý Dung tựa vào người Tô Dung Khanh, nghe đối phương nhẹ nhàng nói, "Bùi Văn Tuyên muốn phò tá đại Điện hạ đương nhiên bản thân cũng có ý đồ. Bên nhà ngoại của Đại hoàng tử không lớn mạnh, từ nhỏ lại có giao hảo với Bùi Văn Tuyên. Sau này nếu Đại Điện hạ làm vua rồi, chỉ có thể dựa vào hắn. Đối với Bùi Văn Tuyên mà nói, hắn lại có thể tiếp tục tay nắm đại quyền, sống an nhàn đến già"
"Bệ hạ bây giờ ra sao?"
Nghe những lời Tô Dung Khanh nói, Lý Dung đã bình tĩnh lại ít nhiều, y nói tiếp, "Bệ hạ vẫn như cũ hôn mê không tỉnh, sợ rằng chống cự chẳng được mấy ngày nữa. Hôm qua Hoàng hậu trong cung truyền tin đến, muốn Người sớm có chuẩn bị, chuyện chọn người kế vị không thể trì hoãn thêm nữa"
Lý Dung vẫn im lặng tựa vào người y, rất lâu sau, nàng mới chầm chậm nói, "Dung Khanh"
"Vâng?", Tô Dung Khanh đáp, Lý Dung lại trầm mặc, sau hồi lâu nàng mới nói, "Ta cảm thấy mình cũng chẳng chống cự được bao lâu nữa rồi"
Bàn tay đang ấn huyệt vị của Tô Dung Khanh khựng lại, Lý Dung vẫn im lặng.
Nàng thật sự cảm thấy sáng nay khi mở mắt ra, sức khỏe đã không ổn.
"Thật ra cuộc đời này của ta, sống như vậy là quá đủ"
Lý Dung chầm chậm cất tiếng, "Ta chỉ lo lắng cho Hoàng hậu và Tín nhi mà thôi. Nếu ta mất đi, Bùi Văn Tuyên sẽ một tay che trời, bọn họ e rằng đấu không lại hắn"
"Xin Người đừng lo lắng", Tô Dung Khanh trầm giọng nói, "Nếu Người mất, hắn cũng không thể sống tiếp được. Thần sẽ giết hắn, bồi táng cùng Người"
Nghe được những lời như thế của Tô Dung Khanh, Lý Dung nở nụ cười nhạt. Nàng ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt y.
Thật ra năm nay y đã hơn năm mươi nhưng hoàn toàn không có chút gì gọi là già cả. Nếu không phải giữa trán lấm tấm vài sợi tóc bạc thì căn bản không nhìn ra được tuổi thật của y. Khi y bước ra đường, vẫn như cũ là bộ dáng khiến nhiều cô nương yêu thích.
Ba mươi bốn năm trước, Tô Dung Khanh, đích trưởng tử tuổi còn nhược quán* của Tô gia, là tình lang trong mộng của biết bao nữ tử trong Hoa Kinh.
(*Cột mốc thành niên của nam giới, chỉ 20 tuổi)
Hiện tại, dù đã có tuổi nhưng y như cũ là giấc mộng của bao người.
"Ta thế nhưng không biết...", Lý Dung nhìn y cười, "Tô đại nhân của chúng ta sẽ có lúc nổi giận"
"Có rất nhiều chuyện sẽ khiến thần nổi giận", Tô Dung Khanh bật cười, đang muốn nói thêm gì đó bỗng nghe thấy tiếng thông báo của thị nữ bên ngoài, "Điện hạ, Bùi tể tướng cầu kiến"
Nghe thế, Lý Dung nhìn Tô Dung Khanh một cái, cảm thấy có chút kì lạ, "Sao hắn ta lại đến vào lúc này?"
"Điện hạ nếu không muốn gặp", sắc mặt Tô Dung Khanh rất bình tĩnh, "Có thể không gặp"
Lý Dung suy nghĩ một chốc sau đó cười nói, "Bỏ đi, dù sao cũng là phu thê, vẫn nên gặp một lần. Không chừng lần gặp mặt này còn là lần cuối thì sao?"
Tô Dung Khanh không nói gì, y chỉ im lặng ngồi đó. Lý Dung xoay đầu sang nhìn y, nghi hoặc hỏi, "Dung Khanh?"
Dường như Tô Dung Khanh chợt hồi thần, y đứng dậy cung kính nói, "Vậy thuộc hạ đi mời Bùi tể tướng"