Xuyên việt là một chuyện thần kỳ gì đó mà Lục Thanh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ phát sinh ngay tại trên người mình. Mà nếu không phải xuyên việt,ệnXuyênViệtChiGiaHữuSoả
soi quang nam thì làm sao giải thích những gì trước mắt hắn đây. Một lão phụ nhân mặc bố y ước chừng năm sáu mươi tuổi đang đứng trước mặt hắn, lải nhải phun nước miếng.
“Ta nói Lục thiếu gia a, thời gian lúc này cũng không còn sớm nha”. Nói xong, lão phụ nhân kia liền từ trong gói đồ mình cầm trên lấy ra một bộ quần áo màu đỏ đưa cho Lục Thanh.
Theo bản năng, Lục Thanh liền tiếp nhận quần áo, lấy tay vuốt ve không ngừng quần áo có chút thô ráp kia, ánh mắt nhìn như ngốc lăng trống rỗng, nhưng bên trong lại cất giấu một sự việc tày trời. Hiện tại, chỉ có chính hắn biết, ký ức của thân thể này đang dần dần tìm về.
Lão phụ nhân kia nhìn thấy bộ dáng ngu si của Lục Thanh, biết nói cái gì thì hắn cũng đều nghe không vào, cho nên nàng cũng ngậm miệng lại, nhưng trước khi rời đi nàng còn không quên chế nhạo Lục Thanh một câu.
“Trách không được muốn kết hôn một kẻ ngốc làm tức phụ, quả nhiên là vương bát xem đậu xanh hợp mắt .”[yuki-hana: mình nghĩ: kiểu như Chí Phèo xem trọng Thị Nở vậy]
Nhìn bóng dáng lão phụ nhân rời đi, ánh mắt Lục Thanh không tự chủ mà tối sầm xuống.
Đúng vậy, hắn xuyên việt, nhưng lại xuyên việt đến một triều đại chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử. Trọng yếu nhất là, căn cứ ký ức của chủ nhân thân thể cũng tên Lục Thanh này thì buổi tối hôm nay chính là ngày đại hôn của hắn. Mà tân nương tử, giống như lão phụ nhân kia lời, là một kẻ ngốc không hơn không kém.
Khi tuổi còn trẻ, hắn đã trở thành một luật sư nổi tiếng, vào sinh nhật 28 tuổi của mình, hắn đã có thể mở một văn phòng luật sư riêng. Thật không ngờ, một kẻ mà có rất nhiều người theo không kịp tài phú cùng quyền thế như Lục Thanh, vào một ngày lại rơi vào hoàn cảnh giống như trong những cuốn tiểu thuyết trên mạng internet, hắn xuyên không.
Ở thời đại của hắn, hắn là người thành công, là một luật sư được mọi người ngưỡng mộ; Mà hiện tại, hắn chỉ là đứa con trai không được yêu mến của một viên ngoại, ngoại trừ bản thân đọc qua mấy cuốn sách thánh hiền thì chẳng còn có gì khác.
Triều đại xưa nay trọng võ khinh văn, một thư sinh trói gà không chặt, nếu không thể khảo thủ công danh, liền chỉ có thể bị ghét bỏ. Chủ nhân của khối thân thể này chính là một bi kịch như vậy tồn tại.
Phụ thân của Lục Thanh là một viên ngoại có tiếng trong thị trấn, gia đình giàu có sung túc, sau khi mẹ ruột Lục Thanh qua đời, không lâu liền nạp tân phòng. Tục ngữ nói rất đúng, có kế mẫu liền có bố dượng. Kế mẫu vừa vào cửa thì bụng đã phồng lên, vừa thấy chính là mang thai lâu, mà Lục viên ngoại chẳng những không tức giận ngược lại vui vẻ ra mặt, hàng xóm láng giềng cũng liền hiểu rõ đạo lý trong đó. [yuki-hana: aha, ngoại tình nhá]
Mới bắt đầu, lúc nàng đối xữ với Lục Thanh coi như không sai, chung quy kế mẫu sinh hai thai đều là cô nương, trong xã hội cổ đại, địa vị nhi tử luôn cao hơn so với nữ nhi, cho nên Lục Thanh dù không được yêu thương nhiều lắm nhưng dựa vào thân phận độc đinh của Lục gia, chi phí ăn mặc của hắn chẳng những không cần lo lắng, ngay cả đọc sách cũng có thỉnh người dạy riêng.
Chỉ là ngày vui qua nhanh, bụng kế mẫu lại phồng lên, sau đó lại sinh ra tiểu thiếu gia của Lục gia, địa vị của Lục Thanh lập tức cải biến.
Lục viên ngoại không thích mẹ của Lục Thanh, cho nên cũng chán ghét luôn hắn. Ngay từ khi Lục Thanh vừa xuất sinh thì đã không quản qua chuyện của hắn. Công việc lớn nhỏ trong nhà toàn bộ đều giao cho kế mẫu xử lý, trước đây ngày tháng của Lục Thanh coi như là quá ư thư thả, nhưng thời gian lâu, kế mẫu kia cũng lười ứng phó hắn, chi phí ăn mặc cũng không có gì hà khắc.
Từ nhỏ cơ thể của Lục Thanh nhiều bệnh, không thể tập võ, cho nên ý niệm duy nhất của hắn chính là tham gia khoa cử, một bước lên mây. Nhưng trong thiên hạ, cá chép thì có vô số mà trở thành rồng thì trăm năm cũng khó có được một. Ý tưởng của Lục Thanh là tốt nhưng bản thân hắn lại không có năng lực kia, sau vài năm gian khổ học tập thì chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng khảo qua thi hương.
Trong lần thi hội thứ ba, hắn lại rớt, trên đường về nhà hắn nhặt được một Tiểu Ngốc Tử, thấy ngốc tử kia đáng thương nên hắn liền dẫn về nhà. Trong nhà tuy nói không thiếu ngân lượng, song kế mẫu này vốn bất mãn Lục Thanh có khả năng kế thừa gia sản, hiện tại lại thêm một người ăn không ngồi rồi không làm việc, cho nên càng là không bằng lòng.
Lục Thanh là người tốt, việc hắn cứu Tiểu Ngốc Tử đã nói lên điều này, tuy nhiên vô luận là ở trong thế giới nào, người tốt đều luôn bị khi dễ.
Thế giới này có một điểm kỳ diệu đó là nam nhân cũng có được năng lực sinh con, người như thế được gọi là ca nhi. Số lượng ca nhi thưa thớt, theo lý thuyết thì vật hiếm sẽ quý, nhưng sự thật lại tương phản, nếu nam hài nhà ai bị nhận định là ca nhi thì đó chính là một điềm xui xẻo. Trùng hợp chính là Tiểu Ngốc Tử mà Lục Thanh nhặt về nhà lại chính là ca nhi. Lục Thanh không hề nghĩ tới rằng đây chính là lí do tốt để kế mẫu đuổi hắn đi ra ngoài.
(责任编辑:Cúp C1)