Trận chiến chém giết vẫn còn tiếp tục,ệnThảThíThiênHạkèo bóng trực tiếp địa ngục nhân gian đã thật sự xuất hiện tại Vô Hồi Cốc. Mùi máu tràn ngập khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng giết chóc bay thẳng đến tận trời, đao kiếm ánh lên sắc đỏ, trường thương bám đầy máu thịt của giặc. Những xác chết màu vàng và những đoạn tứ chi đứt gãy chồng chất, đôi lúc lại có vài thi thể màu trắng rơi xuống…
Hai người kia vẫn đứng thẫn thờ giữa trận, mặc kệ đao kiếm sát bên người, mặc kệ tên bay tiễn lạc, bọn họ tựa như những kẻ đang ngủ say vẫn cứ si ngốc nhìn nhau.
Mà ở giữa quân Hoa, một thân ảnh màu tím bất động đột nhiên di chuyển, lao thẳng đến như hùng ưng giương cánh, phóng về phía người đứng dưới cờ Bạch Phượng tại trung tâm quân Phong.
“Cửu Dung, mau tránh ra!”. Phong Tịch vẫn đang si ngốc rốt cuộc cũng tỉnh lại, cả người bay lên như tên rời dây cung, đuổi theo thân ảnh màu tím.
Bóng trắng còn lại cũng không cản nàng, chỉ đờ đẫn xoay người trở về. Chàng băng qua mưa tên rừng đao, băng qua những tử thi và những đoạn chân tay chồng chất, băng qua biển máu tanh nồng, từng bước từng bước vượt lên tất cả. Toàn thân chàng tỏa ra ánh sáng trắng tựa như sứ giả đến từ thiên đàng, trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc hiện ra sự than thở, đôi mắt từ bi bất đăc dĩ đảo qua… xuyên qua địa ngục, xuyên qua thần hồn… Chàng nhìn những sinh mệnh này… Những vũng máu này… Đây là cái giá phải trả cho trăm năm thái bình của nhân gian sao?
Tu Cửu Dung ngồi cao cao trên lưng ngựa, phất cờ Bạch Phượng trong tay, ra lệnh cho toàn bộ Phong Vân Kỵ cùng công kích.
Ngay lúc đó, bóng áo tím trực tiếp đánh xuống, cậu vẫn không né tránh, ngược lại giương cao cờ Bạch Phượng giữa trời. Tức khắc Phong Vân Kỵ liền tản ra hai bên, thoát khỏi kiếm khí mạnh mẽ của bảo kiếm trong tay hắn, kiếm khí vẽ thành một rãnh dài trên cát. Sau đó người áo tím tiếp tục vung tay lên, một ánh sáng bạc lạnh như tuyết, nhanh như chớp lại đánh về phía người dưới cờ Bạch Phượng!
Kiếm khí của hắn cắt đứt hết thảy chướng ngại vật trên đường, vừa sắc bén lại vừa hung hãn, ngang ngược muốn đâm rách cả trời đất. Cát vàng tung bay trốn đi, không khí đã bị nó xẻ nửa, ngay cả cơn gió cũng mau mau chạy thoát. Chỉ có cậu là không thể tránh né, cũng không thể ngăn cản một kiếm kia.
Tu Cửu Dung ngẩng đầu lẳng lặng nghênh đón ánh sáng từ thanh kiếm, một ánh sáng rực rỡ chói lọi tựa ánh mặt trời, kiếm khí như muốn cắt đứt cậu ra làm hai!
Vương, Cửu Dung vĩnh viễn tận trung với ngài! Cho đến khi…ba hồn bảy phách tiêu tán…
Bóng áo tím ngạo nghễ nhếch môi, thẳng tay chém xuống, mang theo sự bá đạo và tàn nhẫn, cũng định mang theo thân xác của chủ tướng Phong Vân Kỵ.
“Cửu Dung!”.
Một tiếng kêu gấp gáp vang lên, tia chớp trắng cuốn lấy thanh kiếm đang vung xuống, tốc độ còn nhanh hơn cả thiểm điện. Tu Cửu Dung mở to mắt nhìn rõ mọi thứ, bạch lăng từ đằng sau bay tới trực tiếp quắp lấy chuôi kiếm, một nhát kiếm sắc bén vô địch còn cách khuôn mặt cậu chừng nửa tấc đã bị bạch lăng chặn lại.
Bóng áo trắng và bóng áo tím từ trên không hạ xuống, kiếm và bạch lăng vẫn quấn vào nhau. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ mới liếc mắt thôi đã làm cho Hoàng Triều cảm thấy buốt lạnh.
Phong Tịch này… Phong Tịch này, hắn chưa bao giờ thấy! Chẳng phải nàng là người luôn mang vẻ mặt lười biếng, không bao giờ ngủ đủ sao? Đôi mắt trong trẻo kia chẳng phải lúc nào cũng vui vẻ, thú vị sao?
Người trước mắt… Người đang mặc giáp bạc này là ai? Khuôn mặt như sương giá rét, ánh mắt cũng lạnh như hàn băng vạn năm… Nàng giống như một pho tượng hoàn mỹ được tạc từ băng giá, vô cùng xinh đẹp, lại vô cùng lạnh lùng! Toàn thân nàng tỏa ra sát khí mãnh liệt, tất cả đều chĩa mũi nhọn vào hắn, chỉ vì vừa rồi hắn suýt giết chết tên ‘Cửu Dung’ này… Thì ra Phong Tịch cũng có bộ mặt như thế… Đúng hơn là nữ vương Phong Tích Vân của Bạch Phong Quốc cũng có bộ mặt như thế… Đây chính là khí thế của Phong Tích Vân sao? Sau này… Bọn họ chỉ có thể gặp nhau với vẻ mặt này sao?…
Bỗng nhiên, tay cầm kiếm của hắn mềm nhũn, tim giống như bị cái gì đó đâm vào, hết sức đau nhức… Phong Tịch, đây là viễn cảnh mà nàng bảo ‘Bằng hữu cũng rất ít khi có cả đời’ phải không? Tình nghĩa giữa chúng ta chỉ ngắn ngủi thế thôi sao? Ta… Vì sao nàng lại lựa chọn Phong Tức? Bởi vì mười năm đó ư? Thời gian mười năm… nàng và hắn trải qua nhiều chuyện với nhau… ở cùng với nhau… Có rất nhiều thứ cả hai người đều không hiểu rõ… Cũng không thể dứt bỏ! Hoàng Triều, từ nay về sau, ngươi và nàng, chỉ có thể là địch thủ…
“Vương…”. Tu Cửu Dung nhẹ nhàng gọi một tiếng, có cái gì chảy xuống tầm mắt cậu, làm ánh mắt trở nên mơ hồ, lại có cái gì đó lướt qua khuôn mặt, làm tâm trí trở nên mờ mịt. Cuối cùng… trong ánh mắt đọng lại bóng hình người con gái mặc giáp bạc sáng ngời… Sau đó, tất cả mọi thứ đều trở nên xa xôi, chìm vào bóng đêm thăm thẳm. Hai tay cậu bất giác nắm chặt cờ Bạch Phượng.
“Cửu Dung!”.
Phong Tịch nhanh chóng xẹt qua, đón lấy Tu Cửu Dung đang rơi xuống. Nàng cúi đầu nhìn lại, bỗng nhiên cắn chặt môi, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn. Khuôn mặt này… đã bị một kiếm phá hủy! Nàng mặc dù đã chặn đứng một kiếm của hắn, nhưng lại không thể chặn đứng kiếm khí sắc bén của nó. Kiếm khí từ mi tâm chạy dọc xuống sống mũi, cắt khuôn mặt này ra làm hai! Cửu Dung… Ngươi còn sống không?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự căm phẫn và oán hận. Vẻ mặt người đối diện hiện ra muôn vàn cảm xúc, có mất mát, có mê mang, lại có hối hận. Trong lòng nàng thoáng buồn bã… Hoàng Triều… Đây là vận mệnh của chúng ta… Những người sinh ra trong vương thất, sinh ra trong thời loạn thế không thể tránh khỏi vận mệnh này!
“Hoàng Triều, có nhớ đêm hôm đó ta đã nói gì không?”. Thanh âm Phong Tịch lạnh lùng vang lên.
Hoàng Triều gật đầu, đôi mắt vàng đã khôi phục sự thanh tỉnh chợt phát sáng, khóe môi cong lên, hắn muốn thoải mái cười đùa, cười cùng người bạn cuối cùng này của hắn, nhưng lại không thể nào vui vẻ cười được nữa. Giờ phút ấy, con người vốn ngạo nghễ như hắn cũng cảm thấy cô đơn và đau xót!
“Bằng hữu cũng rất ít khi có cả đời.”. Giọng nói Phong Tịch trầm thấp, từng chữ từng chữ một truyền vào tai Hoàng Triều. Nàng cúi đầu nhìn Tu Cửu Dung, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt hàn băng lạnh lẽo quét qua toàn bộ chiến trường, khắp nơi đều là màu trắng, màu vàng đã trở nên thưa thớt: “Trận chiến này, ta thắng, ngươi cũng thắng!”.
“Đúng vậy.”. Hoàng Triều mở miệng, mới phát hiện ra thanh âm cũng mình cũng vô cùng thấp… tựa như… đang thất vọng!
“Nhưng mà… Chúng ta cũng đều thua!”. Đôi mắt băng lãnh của Phong Tịch dừng lại trên người Hoàng Triều, dường như có cái gì vừa vỡ vụn trong đôi mắt như biển sâu ấy, khiến khuôn mặt nàng trở nên đau đớn thê lương.
“Đúng vậy.”. Hoàng Triều nhẹ nhàng thốt lên, dường như sợ giọng nói to lớn của mình sẽ khiến thứ đó vỡ thêm nữa. Có điều hắn biết, thứ đã vụn vỡ này vĩnh viễn không thể nào lành lại được, bởi vì đó là do hắn tự tay đập vỡ!
Phong Tịch khẽ thu hồi bạch lăng đang cuốn lấy chuôi kiếm, nàng khép mắt, ôm chặt Tu Cửu Dung, mũi chân điểm nhẹ bay lên trời: “Lần sau gặp lại, có lẽ sẽ là một mất một còn!”.