"Bẩm điện hạ,ệnNàngCôngChúaCaoMộtMétTá
kèo bóng đá tây ban nha là vòng tay chỉ đỏ."
"Ai đưa cho ngươi?"
Không nhớ.
***
Ánh lửa đầy trời.
Những xà ngang bị ngọn lửa diễm lệ quấn lấy không ngừng rơi xuống, giữa ngọn lửa bùng lên dữ dội ấy, hòa lẫn vào đó là tiếng kêu đầy đau đớn. Ngọn lửa tựa như những cơn sóng, nó dường như muốn thiêu rụi hết những người trong đó. Cả ngôi nhà cũng sụp đổ.
Trong ánh lửa, một khuôn mặt nhuốm đầy máu và nước mắt, hoảng hốt và lo sợ nhìn qua, tựa hồ muốn vươn tay cầu cứu. Nhưng ngay sau đó, đã bị ngọn lửa ở phía sau nuốt lấy...
Người trong phòng ngủ không được sâu lắm, chốc lại mở mắt, cả đầu đầy mồ hôi lạnh, đứng lên lại ngồi xuống, thở gấp một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
Không ngoài dự liệu, tức khắc đã có tiếng gọi lần thứ bảy trong ngày vang lên...
"Thẩm Tĩnh Hạc!"
Thẩm Chỉ đang dựa cây cột bên ngoài phòng lờ mờ ngủ, nhướng mi; rất muốn giả vờ như không nghe thấy, lại bị bạn đồng sự bên cạnh chọc chọc.
"Điện hạ gọi cậu kìa."
Thân mang trọng trách, thân bất do kỷ.
Chàng trai trẻ chậm chạp mở mắt, nở một nụ cười không mấy vui vẻ với bạn đồng sự của mình. Mặc cho y có tính tình hòa nhã, ôn tồn lễ độ như thế nào đi nữa, bị sai bảo cả nửa ngày, lại chịu sự giày vò của vị chủ nhân trong căn phòng kia lúc nửa đêm, thật sự có chút bực dọc khó chịu.
Trong đầu Thẩm Chỉ vừa suy nghĩ rốt cục bản thân mình đã làm chuyện thương thiên hại lí gì mới bị ném đến quý phủ này làm việc, còn tay thì lại đẩy cửa bước vào.
Vị chủ tử đã làm náo loạn lúc nửa đêm đang tựa vào thành giường, trên khuôn mặt trong trẻo và xinh đẹp lại tràn đầy vẻ mệt nhoài, nhưng vẫn bướng bỉnh mà gắng gượng, không chịu ngoan ngoãn ngủ một giấc. Thấy y vào, vị chủ nhân cao quý liền hất cằm, mặt không cảm xúc, giọng nói trong trẻo đầy "nam tính" vang lên: "Ta không ngủ được, ngươi hát một điệu hát dân gian cho ta nghe đi."
Thẩm Chỉ ngước nhìn sắc trời. Từ trước đến giờ, y ở nhà đều tuân theo giờ Tuất ngủ, giờ Tỵ dậy, nhưng lúc này đã là giờ Dần rồi, thậm chí bên cạnh cũng không có một cái gối.
Nước mắt lưng tròng, Thẩm Chỉ cúi lạy một cách cứng nhắc, giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ: "Điện hạ, thuộc hạ là Ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ, chủ đích bảo vệ an nguy phủ công chúa, bảo hộ công chúa điện hạ chu toàn..."
"Nên là?"
"Thuộc hạ không biết."
Công chúa điện hạ cao quý thản nhiên nói: "Thế bổn công chúa dùng ngươi làm gì?"
Không dùng được gì! Trong lòng Thẩm Chỉ nhất thời vui vẻ nở hoa.
Sự tồn tại của Hàm Ninh công chúa là một trong những điều đặc biệt nhất ở kinh thành, thực sự là một hồ nước đục đúng nghĩa. Nhưng xui rủi làm sao, không biết cha y bị cái gì mà lại cầu về cái chức Ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ này rồi nhét y vào phủ công chúa. Mới đến một ngày mà đã bị giày vò đến mức khóc không ra nước mắt.
Ánh mắt Thẩm Chỉ chợt sáng, vui vẻ nói: "Thuộc hạ quả thật là không dùng được gì cả, chỉ làm chướng mắt điện hạ, khiến điện hạ phiền, không bằng..."
Khương Hành gõ gõ giường, nét mặt cười mà như không: "Biết ngươi vô dụng, lăn đến đây cho ta."
Thẩm Chỉ: "..."
Thẩm Chỉ khuất nhục lăn trên mặt đất.
Không đợi y đứng dậy, Khương Hành tiếp tục nói: "Cút ra ngoài cho bổn công chúa, biết ngươi không vui khi đến phủ của ta, nhưng ta và người đều không thể làm chủ được."
Thẩm Chỉ được nuông chiều từ nhỏ, từ bé đến giờ chưa có ai dám nặng lời với y, chẳng qua trời sinh tính cách ôn hòa, nghe vậy cũng không lấy làm giận, mỉm cười tự đứng dậy rời khỏi phòng.
Người trong phủ Hàm Ninh công chúa không nhiều, ngoài trừ vú nuôi của công chúa điện hạ thêm vài tỳ nữ ra thì đều là những thị vệ được hoàng đế phái đến bảo vệ công chúa, thị vệ cận thân càng ít, Thẩm Chỉ vừa đến là tụ được một bàn mạt chược. Ngoài Thẩm Chỉ, các thị vệ khác đều có xuất thân bình thường. Thẩm Chỉ vẫn chưa tự giới thiệu, thái độ của bạn đồng sự gác đêm cùng y tối nay lại vô cùng tự nhiên, vỗ vai y: "Tính tình điện hạ vốn không tệ, chỉ là sắp đến ngày đó, gần đây điện hạ liên tục gặp phải ác mộng, cậu phải vất vả nhiều hơn rồi."
Thẩm Chỉ ngáp một cái: "Không dám, không dám."
Ngược lại không vất vả gì, chỉ là dường như Khương Hành không có cái nhìn tốt về y.
(责任编辑:La liga)