Vừa tan họp,ệnBộBộCaoThăđánh tiến lên miền nam Sở Thiên Thư liền bị Chủ nhiệm Điền Khắc Minh gọi đến văn phòng.
– Sở Thiên Thư, cậu là đồ đầu heo, cuộc họp quan trọng thế mà không biết tắt di động, cậu mắc chứng gì vậy? Điền Khắc Minh chỉ vào mũi của Sở Thiên Thư quát, gân xanh nổi đầy trên cái đầu hói.
Trong hội nghị về hoạt động động viên “các cán bộ nhập xã ở thôn” vừa kết thúc ở Ủy ban quản lý tài sản nhà nước, Chủ nhiệm Quan Hạo Vũ đang khuyến khích thì chuông điện thoại của Sở Thiên Thư lại reo lên: “Gió xuân ấm áp lướt qua mặt, hoa đào nở rộ”
Bầu không khí nghiêm túc căng thẳng bị nhạc chuông vui vẻ này phá vỡ, cả phòng họp đều cười rộ lên.
Phạm lỗi sẽ bị Điền Khắc Minh chửi một trận, các nhân viên nhỏ bé trong phòng làm việc đều thấy quen rồi.
Sở Thiên Thư càng cúi đầu thấp hơn để tránh bị văng nước miếng, hắn lí nhí giải thích: – Chủ nhiệm, lúc thông báo họp thì tôi đang đi vệ sinh, vội kéo quần lên nên quên mất.
– Quên à? Sao đi ỉa xong cậu không quên chùi đít luôn chứ? Điền Khắc Minh tức tối, vẻ mặt đay nghiến.
Sở Thiên Thư hận không thể dúi đầu vào quần, cho dù làm vậy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tàn độc như muốn đâm vào đầu hắn của Điền Khắc Minh. Hắn nén cơn buồn bực, tự nhủ: “Nhịn, nhịn đi, không được mất bình tĩnh, mặc kệ tên Điền hói sủa đi.”
Điền Khắc Minh đại khái là tên đàn ông tàn ác nhất, nhẫn tâm nhất, độc miệng nhất mà Sở Thiên Thư từng gặp. Vì vậy hắn đặt cho y biệt danh là “Điền hói”.
Điền Khắc Minh nay đã bốn mươi tuổi, có lý lịch không tồi ở Ủy ban quản lý tài sản nhà nước, nhưng lại không thuận lợi trong việc tranh giành quyền chức. Mãi đến khi Hoàng Như Sơn lên làm Phó chủ nhiệm, y luôn giở trò nịnh bợ lấy lòng mới bò lên chức Chủ nhiệm văn phòng quan trọng này.
Trạng thái buồn bực chán nản kéo dài qua hai mươi năm, cuối cùng Điền Khắc Minh đã có cơ hội nở mày nở mặt, liền trút hết bực bội của y trong hai mươi mấy năm lên đầu các nhân viên trẻ ở ủy ban. Y cực kỳ thích chèn ép người khác, nhất là càng nặng lời hơn với các nhân viên nhỏ bé trong phòng Tổng hợp.
Nhắc đến Điền hói, những người trẻ tuổi trong ủy ban đều biến sắc.
Lê Xuân Na mới đến đang cầm tô hoành thánh đi làm bị Điền Khắc Minh bắt gặp, y khăng khăng ép cô ăn hết tô hoành thánh trong phòng vệ sinh, hại cô ta vừa thấy hoành thánh liền ớn đến mức muốn ói.
Còn Phạm Diệc Binh vì dùng điện thoại làm việc gọi cho bạn gái mới, bị Điền Khắc Minh tóm được nên họp lớn họp nhỏ điểm tên phê bình đã đành, còn bắt Phạm Diệc Binh viết kiểm điểm rồi tự dán tại hành lang chung ở sảnh lớn. Việc này khiến cậu ta mãi không ngẩng đầu lên trước mặt các lãnh đạo ở ủy ban.
Nhóm Sở Thiên Thư và Phạm Diệc Binh từng sỉ vả Điền Khắc Minh, hận y đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn chửi “lão Điền hói chết tiệt”. Nhưng trước mặt y họ lại tranh nhau bợ đỡ, mong có thể ấy lòng y để có cơ hội lên làm Trưởng phòng Tổng hợp.
Không còn cách nào, đây là đặc thù ở cơ quan.
Hiện nay hạng tiểu nhân đắc ý như Điền Khắc Minh quá phổ biến, có thể tìm thấy một đống trong cơ quan nên không còn lạ gì nữa.
Trong quan trường, mỗi người đều như một con khỉ đu trên cành cây, nếu muốn nổi trội thì chỉ còn cách liếm mông con khỉ ở trên để leo lên.
– Xin lỗi, Chủ nhiệm.
Sở Thiên Thư giở bộ mặt tươi cười nịnh nọt mà hắn cực kỳ ghét, cẩn thận nhận lỗi.
Đành chịu thôi, bị Điền Khắc Minh tóm lấy, ngoại trừ việc ngoan ngoãn nhận lỗi thì không còn bất kỳ cách kỳ kèo trả giá nào khác. Bằng không Điền Khắc Minh sẽ nghĩ ra chiêu gì đó tàn khốc hơn.
Điền Khắc Minh hống hách cắt ngang lời của Sở Thiên Thư: – Tôi không muốn nghe xin lỗi, không muốn làm trong văn phòng của tôi thì bên phòng nghiệp vụ cần cậu đấy, mau cút qua đó đi.
– Không không không, Chủ nhiệm phê bình chỉ dạy là quan tâm đến tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc kiểm điểm, tuyệt đối không tái phạm nữa.
– Hừ, cậu còn muốn tái phạm à, không có cửa đâu. Sở Thiên Thư cắn răng nhẫn nhịn, nhưng Điền Khắc Minh vẫn chưa hết cơn, y liếc mắt khinh bỉ với hắn, cười lạnh: – Thấy bản mặt cậu cũng đàng hoàng mà sao không biết cái gì gọi là mất mặt hả? Bọn thanh nên không chịu khổ một chút thì không nhớ kỹ được, câu đợi đến lúc “nhập xã về thôn” đi.
– Câm đi, cậu còn không phục sao? Điền Khắc Minh không hề cho Sở Thiên Thư cơ hội mở miệng, hung hăng nói: – Nói cho cậu biết, phạm lỗi thì phải trả giá.
Trong thành phố tổ chức hoạt động các cán bộ “nhập xã ở thôn” giúp dân nghèo. Ủy ban quản lý tài sản nhà nước đã đưa ra một danh sách, địa điểm là đơn vị mà ủy ban trợ giúp – xã Thạch Hà Tử huyện Nam Lĩnh nghèo nhất xa xôi nhất toàn thành phố.
Chuyến “nhập xã ở thôn” phải mất cả năm, đối với Sở Thiên Thư chưa nguôi chí khí mà nói thì quá tàn khốc.