Truyện [Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt]_bóng đá trực tiếp việt nam
发布时间:2025-01-27 08:36:17 来源:Betway 作者:Ngoại Hạng Anh
Tám giờ tối,ệnNhânTiểuQuỷĐạiHệLiệbóng đá trực tiếp việt nam trung tâm thành phố, phòng 1905, Công ty giải trí All Star.
Trợ lý Tiểu Trương vội vội vàng vàng đến gõ cửa phòng Quản lý.
“Gì thế?” Bên trong truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn.
Tiểu Trương lo lắng vôi nói: “Giám đốc Đỗ, người đại diện của các người mẫu tìm đến ạ.”
Đằng sau cửa thoáng im lặng, nhưng không đến năm giây sau, cửa gỗ mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi với vóc người tầm trung bước ra: “Thế cô có nói với gã rằng tôi không có ở đây không?”
“Tôi nói với gã rồi, nhưng gã không tin mà còn đòi vào cho bằng được. Nếu không nhờ anh Hồ chặn lại thì gã đã xông vào rồi. Gã ta còn nói…”
“Gã nói cái gì?”
“Gã nói… Nếu như anh không không trả tiền nữa thì gã sẽ kiện ông.” Tiểu Trương lén quan sát vẻ mặt Giám đốc Đỗ.
Giám đốc Đỗ cười nhạo, “Hừ! Vậy vậy cô bảo gã đi kiện đi! Tóm lại là ông đây không có tiền cho gã!”
“Thế nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Cô cứ bảo rằng tôi không có ở đây, nếu gã ta còn quấy rối thì gọi điện cho bảo vệ tòa nhà, chứ tiền thuê bảo vệ bỏ ra để làm gì?”
Tiểu Trương cố lấy hết can đảm mà nói: “Thế nhưng mà ngoại người đại diện họ Lý kia thì bốn nghệ sĩ dưới trướng chúng ta cũng đến, hỏi rằng chừng nào chúng ta mới trả tiền biểu diễn đã khất nửa năm nay và tiền lương cơ bản lại cho họ…”
“Trả cái rắm!” Giám đốc Đỗ bỗng tức giận, “Mẹ kiếp, bọn trẻ trâu ấy làm gì đáng được gọi là nghệ sĩ? Nếu như không nhờ ông thì chả ma nào đến xem chúng nó biểu diễn chứ đừng nói đến tiền biểu diễn! Cho chúng nổi tiếng là may mắn lắm rồi chứ cái gì mà phí biểu diễn? Còn tiền lương cơ bản sao? Ông nhổ vào!”
Giám đốc Đỗ chỉ tay vào Tiểu Trương, “Tôi đã nói với cô qua bao nhiêu lần rồi, cô phải thông minh một chút, phải tập nhìn người! Mấy đứa bá vơ như thế cô không cần để ý tới chúng nó! Đòi tiền ư? Hừ, hợp đồng của chúng vẫn còn trên tay ông đây, ông không trả tiền chúng một năm thì chúng chỉ có thể chờ mà thôi!”
“Nhưng họ nói chúng ta không trả tiền thù lao thì sẽ trái với hợp đồng…”
“Vậy để cho chúng nó đi kiện tôi đi! Trước khi toàn án ra phán quyết cuối cùng, để tôi xem xem công ty nào dám nhận chúng? Ông xuống tay một cái là chết hết cả đám bây giờ! Hơn nữa công ty ông đây là công ty hải ngoại, dù chúng muốn kiện thì cũng được luật nước ngoài duyệt mới được! Hừ, dám đòi tiền ông sao? Còn lâu!”
Giám đốc Đỗ vung tay lên, “Đi đi, nói cho bọn chúng biết, công ty của chúng ta đã hết giờ làm rồi, có chuyện gì thì mai đến. Mặt khác, cô bảo với chúng rằng tôi đã đi công tác ở Mỹ rồi, phải một, hai tháng sau mới về.”
“Vâng ạ.”
“Cô còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau tắt đèn rồi đi đi!”
“Vậy… Giám đốc Đỗ… Anh…”
“Con mẹ nó cô còn đứng ở đấy à?! Cô không đi không lẽ tôi phải đi à? Nhanh đi nhanh đi! Mau về đi!”
Tiểu Trương vừa quay lưng đi liền bĩu môi. Cô biết rất rõ, nếu như không nhờ cha cô có quen biết với Giám đốc Đỗ khiến hắn không dám quỵt tiền lương cô, chỉ sợ cô cũng sẽ trở thành một trong những kẻ đến đòi nợ kia.
Do công ty không trả tiền lương nên nhiều người đã rời đi. Hiện tại trong công ty lúc này cũng chỉ còn có ba người là Giám đốc Đỗ, Hồ ca – thân tín của Giám đốc Đỗ, và cô. Ấy vậy mà cũng chưa biết chừng nào Giám đốc Đỗ sẽ ôm tiền chạy trốn, nên cô chỉ tính làm việc đến cuối tháng này, đến khi nhận được lương rồi thì cô cũng sẽ rời đi.
Đáng tiếc, thời nay người càng nợ nhiều tiền thì mới càng là đại gia, hơn nữa đó lại là những kẻ mặt dày vô địch thiên hạ. Giám đốc Đỗ của họ hiển nhiên đã vượt qua cảnh giới mặt dày và đã đạt đến trình siêu cấp vô sỉ vừa ăn cướp vừa la làng rồi.
Tiểu Trương vừa tắt máy tính vừa mặc niệm trong lòng cho những chủ nợ kia, sau đó lấy túi xách, tắt hết đèn quạt và máy lạnh, rồi mở ra cổng công ty ra ứng phó với những tay chủ nợ đang tràn đầy tức giận ấy.
Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn lừa các vị, tôi làm điều này cũng chỉ vì miếng cơm manh áo của tôi thôi, mà tôi thì phải đặt bản thân lên trước cái đã.