字号+作者:Betway来源:Nhận Định Bóng Đá2025-01-11 01:10:57我要评论(0)
Tin thể thao 24H Truyện Phiêu Miểu 4_c2 cúp
Phiêu Miểu 4 - Quyển Diêm Phù
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 1: Mưa Xuân
Trường An,ệnPhiêuMiểc2 cúp chợ Tây.
Đúng vào đầu tháng ba xuân, cỏ thơm xanh biếc, mơn mởn như ngọc.
Nguyên Diệu đứng dưới hành lang sân sau của Phiêu Miểu các, nhìn vào sân mưa lất phất, trong lòng muốn ngâm một bài thơ về mưa xuân nhưng lại không có cảm hứng.
Một con mèo đen từ hành lang chạy ào tới, thấy Nguyên Diệu ngây người nhìn mưa, nó tức giận mắng lớn: "Mọt sách ngốc! Trời mưa cũng không báo cho ta một tiếng! Ta đã muối một con cá treo trên cây đào để phơi khô, giờ thì hỏng hết rồi! Cá muối bị mưa ướt, mùi vị sẽ bị hỏng hết!"
Mèo đen không quan tâm trời mưa chạy đến cây đào để cứu cá muối. May mắn là mưa không lớn, lại có cành đào che chắn nên cá muối không bị ướt.
Ly Nô định mang cá muối vào bếp, đột nhiên mưa xuân lớn dần, tiếng mưa lộp độp.
Ly Nô gặp khó khăn, nếu nó trực tiếp mang cá muối chạy ra, lông mèo bị ướt không sao, nhưng cá muối bị ướt là chuyện lớn. Nó nhìn thấy thư sinh đứng ở hành lang, mắt nó sáng lên, bèn lớn tiếng ra lệnh: "Mọt sách ngốc, mau đến đây dùng thân mình che mưa cho ta để ta mang cá vào bếp!"
Nguyên Diệu nghe vậy, nói: "Ta không phải cái ô, sao lại dùng thân mình che mưa cho ngươi?"
Ly Nô nói: "Vì mọt sách ngốc như ngươi bị ướt cũng không sao, nhưng ta và cá bị ướt thì không được."
Nguyên Diệu sững người, tức giận nói: "Ly Nô lão đệ nói sai rồi! Ngươi và cá bụng trống rỗng, bị ướt cũng không sao, nhưng bụng ta đầy sách thánh hiền, bị ướt thì hỏng hết tri thức."
"Mọt sách ngốc, bớt nói nhảm! Mau lại đây!" Ly Nô dữ dằn nói.
"Ta không qua!" Nguyên Diệu cứng đầu nói. Tuy nhiên mưa xuân lạnh ẩm, hắn lo Ly Nô bị cảm lạnh nên nói: "Ngươi chờ chút, ta đi lấy ô cho ngươi."
"Mọt sách ngốc, mau đi rồi về!" Ly Nô ra lệnh.
Nguyên Diệu quay lại đại sảnh Phiêu Miểu các lấy ô, mèo đen cầm cá muối đứng chờ dưới cây đào.
Nguyên Diệu vội vàng trở lại đại sảnh, hắn lấy một chiếc ô hoa văn "bờ lau bãi cỏ" từ ống đựng ô. Nguyên Diệu vừa định trở lại sân sau thì gặp Vi Ngạn mặt mày ủ rũ cầm ô bước vào Phiêu Miểu các.
Vi Ngạn vừa thấy Nguyên Diệu bèn kéo ngay hắn lại, nói: "Hiên Chi, Bạch Cơ đâu?"
Nguyên Diệu đáp: "Bạch Cơ đi Lạc Dương rồi. Đan Dương sao vậy?"
Vi Ngạn hỏi: "Bạch Cơ đi Lạc Dương làm gì? Bao giờ nàng ta về?"
Nguyên Diệu đáp: "Cháu trai Bạch Cơ vận chuyển một số bảo vật từ Đông Hải đến, vì kẻ thù của hắn đang ở Trường An nên hắn không muốn đến Trường An, chỉ muốn đợi Bạch Cơ đến Lạc Dương lấy bảo vật. Bạch Cơ đành phải đi. Nàng đi ba ngày rồi, trước khi đi không nói rõ ngày về, không biết khi nào về."
Vi Ngạn lo lắng nói: "Bạch Cơ không có ở đây, vậy phải làm sao bây giờ!"
Nguyên Diệu hỏi: "Đan Dương, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vi Ngạn nhìn Nguyên Diệu, suy nghĩ một lát, nói: "Bạch Cơ không có, Hiên Chi cũng được! Hiên Chi hằng ngày ở Phiêu Miểu các, tai nghe mắt thấy nhiều cũng tính là hiểu biết rộng rãi. Trong phủ ta xảy ra vài việc, ngươi mau đi xem giúp ta đi!"
Chưa kịp đợi Nguyên Diệu trả lời, Vi Ngạn đã kéo thư sinh ra khỏi Phiêu Miểu các.
Thư sinh không khỏe bằng Vi Ngạn, không thể phản kháng, vội nói: "Đan Dương chờ chút, Ly Nô lão đệ vẫn còn ở dưới cây đào trong sân sau, ta còn phải đưa ô cho nó!"
Vi Ngạn vội nói: "Chỉ là một con mèo, làm gì mà đòi hỏi nhiều vậy, mưa không lớn không ướt được đâu. Chuyện này liên quan đến mạng người, không thể trì hoãn, Hiên Chi mau đi thôi!"
Thư sinh bị Vi Ngạn kéo đi, cuối cùng bị đẩy lên xe ngựa đang đậu ở đầu ngõ, xe ngựa chầm chậm lăn bánh trong mưa xuân về phía Vi phủ ở phường Quang Đức.
Dưới cây đào ở sân sau Phiêu Miểu các, một con mèo đen cầm cá muối đứng chờ, đã bị mưa xuân làm ướt nhẹp.
Phường Quang Đức, Vi phủ.
Khi Nguyên Diệu bước vào Vi phủ, bên trong vô cùng hỗn loạn, gia nhân đi lại vội vã, nét mặt nghiêm trọng.
Nguyên Diệu tò mò, nhưng Vi Ngạn không nói gì, chỉ dẫn hắn vào tòa nhà đốt đèn.
Trong tòa nhà, Nguyên Diệu và Vi Ngạn ngồi khoanh chân trên giường La Hán, tiểu đồng Nam Phong của Vi Ngạn mang trà lên. Tay của Nam Phong quấn băng, vẫn còn rỉ máu.
Vi Ngạn thấy vậy, nói: "Nam Phong, tay ngươi bị thương, việc bưng trà rót nước để gia nhân làm là được rồi."
Nam Phong nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, công tử không cần lo lắng. Vừa rồi nghe gia nhân ở nhà ngang nói tiểu thư đã về rồi."
Vi Ngạn gật đầu, nhớ ra điều gì đó, lo lắng hỏi: "Đế Ất đã khóa chặt chưa?"
Nam Phong lo lắng đáp: "Đã khóa chặt rồi. Nhưng cũng không có tác dụng gì, sợ rằng đêm nay vẫn như cũ."
Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: "Đan Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vi Ngạn thở dài, nói: "Nói ra dài lắm, một chuyện liên quan đến Nhị nương, một chuyện liên quan đến Đế Ất, nói về chuyện của Nhị nương trước."
Nguyên Diệu hỏi: "Vi phu nhân đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Vi Ngạn nói: "Hôm qua Nhị nương đi am Lăng Tiêu ở Nam Giao để tạ ơn, ở lại một đêm. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà giờ trở nên sống dở chết dở, hôn mê bất tỉnh. Sáng nay, các ni cô ở am Lăng Tiêu và gia nhân đã đưa Nhị nương về, phụ thân lập tức mời thầy thuốc đến nhưng thầy thuốc cũng không chẩn đoán ra được bệnh gì, bó tay không có cách chữa trị. Phụ thân rất lo lắng, mọi người không biết phải làm sao."
Nguyên Diệu kinh ngạc, nói: "Chuyện nan y như thế này, thầy thuốc còn không giải quyết được, ngươi tìm ta e rằng cũng vô ích..."
Vi Ngạn nói: "Hiên Chi ở Phiêu Miểu các, đã thấy qua đủ loại chuyện kỳ quái, biết đâu lại có cách, trước hết cứ đi xem sao."