Truyện Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ_bóng đá trực tiếp việt nam
发布时间:2025-01-10 22:02:57 来源:Betway 作者:Nhận Định Bóng Đá
Vào năm ấy,ệnTuyếtCheLấpMuônNgànThươngNhớbóng đá trực tiếp việt nam tôi mười hai tuổi. Trong ký ức của mình, tôi chỉ nhớ xung quanh chợt như trầm lắng. Con đường tôi đi học mỗi ngày từ màu xanh biếc chợt chuyển sang vàng. Không khí dịu mát hẳn đi và có rất nhiều lá phong đỏrực trên cành. Tôi biết, mùa thu đang đến.
Tôi mới chuyển vào một ngôi trường tiểu học mới, lần thứ ba trong nămđó. Điều này khá bình thường, bởi vì gia đình chúng tôi thường xuyênphải đi khắp nơi. Ngôi trường mới khiến tôi còn nhiều bỡ ngỡ, nhưng tôicũng không có ý định sẽ làm quen với nó. Vì đằng nào cũng lại sẽ chiatay và đi đến một nơi xa lạ khác mà thôi.
Tôi là Triệu Lục Bình, tên của một loài cây trôi nổi trên các dòng sông.
Cuộc sống gia đình tôi không phải khá giả gì, phải nói chính xác hơn làcực kỳ khốn khổ. Tôi không có cha. Cả nhà chỉ có ba người; tôi, mẹ vàđứa em trai nhỏ hơn mình ba tuổi. Để nuôi sống gia đình, mẹ tôi phải làm công việc mà người ta thường gọi là bán hàng rong, nhưng chính xác hơnbà bán thuốc phiện cho bọn côn đồ. Đó không phải là một công việc lươngthiện và ổn định cho lắm. Chúng tôi thường phải bỏ đi trong đêm. Thườnglà do trốn nợ, và một phần là do bị cảnh sát truy đuổi.
Chúng tôi thường lẩn trốn từ tỉnh này qua tỉnh khác, không có họ hàngngười thân nào giúp đỡ, mà đa số chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Tôi đã quen với cuộc sống này đến nổi không lấy gì làm bất mãn lắm. Dùsao, số phận tôi cũng tốt hơn những đứa trẻ mồ côi lang thang khác rấtnhiều.
Dù đi đến đâu, mẹ cũng đều nhất quyết gửi hai chị em tôi đến trường học. Bởi vì bậc tiểu học là phổ cập giáo dục, nhà nước hoàn toàn miễn phícho trẻ em. Thủ tục nhập học cũng vô cùng đơn giản, nhà trường không cóyêu cầu khắc khe lắm về giấy tờ. Thay gì dắt theo hai đứa trẻ vướng víuđi bán, mẹ tôi đẩy hai chị em tôi vào trường. Vừa có người trông nom,vừa được ăn miễn phí bữa trưa. Đồ ăn ở trường có bánh mì và có sữa, rấtđủ dinh dưỡng cho những đứa thường xuyên chịu đói như chị em tôi. Đốivới một đứa như tôi, đó cũng chính là niềm vui thú lớn nhất trên đời.
Trong trường học, tôi thường ít khi có bạn. Do chuyển vào ngang nên tôikhông bắt kịp nhịp điệu của những đứa trẻ cùng lớp. Bản thân tôi lạicàng không thích nói chuyện với chúng, toàn chỉ là những đứa trẻ ranh hỷ mũi chưa sạch mà thôi.
Bọn chúng cũng hoàn toàn không thích làm bạn với một đứa như tôi, mộtđứa toát ra mùi nghèo khổ từ tận từng lỗ chân lông trên người. Có lẽ dobộ đồng phục hơi ngả vàng và nhàu nhĩ, không bao giờ được ủi mà tôi haymặc. Hay do tôi là một đứa con gái gầy gò có nước da đen thui, mái tócxoăn như ổ quạ, chỉ được cột bằng một cọng dây thun lấy từ bịch bánhtrán. Tôi chẳng có điểm nào khiến người ta sẽ yêu thích ngay từ cái nhìn đầu cả.
Không biết mẹ tôi có chọn lầm trường không, nhưng xung quanh tôi, chỉtoàn là một lũ tự gọi mình là gia đình quý tộc. Tại sao một con quạ nhưtôi lại lọt vào giữa bầy công như thế này?
Năm 867 tại Việt Quốc, dưới xu hướng phong trào cách mạng nổ ra trênkhắp thế giới, có rất nhiều người đi học tập từ nước ngoài về muốn làmcuộc lật đổ hoàng đế. Đó là thời kỳ mà lịch sử gọi là ‘giao thời’, nơinhững giá trị cũ bị thách thức bởi những luồng tư tưởng mới. Người dânnhận ra mình đã bị áp bức quá Lâu, và nay họ muốn đứng lên đòi quyềncông bằng lại. ‘Tự do’ và ‘dân chủ’ là chủ đề được mọi người dân bàn tán hằng ngày.
Càng lúc nền văn hoá ngoại ban càng du nhập về nhiều. Người giàu mặcnhững bộ đồ đắt tiền gọi là đồ tây, đi trên những chiếc xe sang trọnggọi là xe tây. Và thuốc phiện cũng theo đó tràn vào Việt Quốc, giúp giới trẻ mau chóng tiếp cận được cái gọi là ‘hưởng thụ theo phong cách tây’. Việc cách mạng tôi không rõ lắm, đó là công việc của người lớn. Nhưngtôi nghĩ việc đồ tây tràn lan cũng không phải là tệ, ít nhất mẹ tôi cũng đang bán thuốc phiện của tây để mà kiếm sống đó thôi.