当前位置:首页 > Cúp C1

Truyện Quỷ Sai_kqbd tr

Tôi là một tay Quỷ sai.

Nói cho chính xác thì tôi vẫn chưa trở thành Quỷ sai chính thức.

Tôi mới trải qua khóa đào tạo và đang trong giai đoạn thực tập. Suốt khóa học ba tháng,ệnQuỷkqbd tr mỗi lần lên lớp tôi đều mơ mơ màng màng, đầu óc treo ngược cành cây nên cũng hết sức nghi ngờ chẳng biết mình có xứng đáng với chức danh Quỷ sai ấy hay không nữa. May mà Quỷ Đầu đại ca cũng đả thông tư tưởng cho tôi mà bảo rằng, hằng ngày địa phủ phải tiếp nhận vô số tử hồn, nên nếu tôi không qua cầu trót lọt thì còn rất nhiều tử hồn khác thay thế, vì vậy cũng chẳng cần phải cảm thấy áp lực quá.

Đây chắc là kiểu an ủi đặc trưng của địa phủ.

Khi còn sống trên dương thế, tôi cũng bình thường như bao người khác, trượt đại học, vừa tốt nghiệp trung cấp là xả thân đi làm ngay, chỉ là một chiếc ốc vít bé xíu trong xưởng máy móc rộng lớn. Chiếc ốc vít này mười năm như một, mưu sinh bằng nghề dán nhãn lên sản phẩm, ngày nghỉ phép ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, cuộc sống giống như đường thẳng tắp đơn điệu. Thực ra hồi ấy tôi cũng đi xem mặt mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có chàng nào chịu ưng. Thế rồi, trong một lần tai nạn ngoài ý muốn, tôi đã kết thúc sinh mạng vừa tròn hai mươi chín tuổi, để lại mẹ già trên dương thế, cô cô đơn đơn đi xuống địa phủ.

Lúc mới đến địa phủ, tôi còn tưởng mình đã xuyên không rồi. Cũng bởi vì vụ tai nạn này quá sức thảm thiết, hồn phách bị phiêu linh tán thất, rất lâu sau vẫn chưa định thần lại được. Lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng gỗ, nóc nhà lợp gói lưu ly, tầng tầng lớp lớp lụa tắng toát bao quanh, trên ghế trúc để một bộ nghê thường[1], rõ ràng nó không thuộc về thời đại mà tôi từng sống.

[1] Nghê thường: Xiêm y có màu sắc cầu vồng.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chắc mẩm mình “xuyên không”[2] rồi. Theo đúng quy luật “xuyên không”, người càng bình thường càng dễ “xuyên”. Cũng như loại người bình thường đến tầm thường như tôi, có tùy tiện lầm lẫn thế nào cũng không nên thanh xuân đứt bóng, mà phải lạc vào một không gian khác, tạo dựng nên một sự nghiệp huy hoàng, được giai đẹp mê chết lên chết xuống thì mới có thể cam tâm nhắm mắt chứ.

[2] Xuyên không: Đi đến một không gian và thời gian khác.

Vì vậy lúc Quỷ đầu đại ca bước vào phòng, tôi còn giả bộ ngơ ngơ ngác ngác nhìn huynh ấy, thốt ra câu nói đầu tiên: “Huynh là ai? Hình như muội bị mất trí nhớ rồi”. Haizzz, hình như trong khi xuyên không thì lý do cũ xì ngán ngẩm nhưng hữu dụng nhất vẫn là “mất trí”.

Mọi chuyện bắt đầu như thế, nhưng đáng tiếc đó lại không phải sự bắt đầu dành cho tôi, tôi không hề xuyên không, mà thật sự là đã chết ngắc rồi.

Quỷ Đầu đại ca ngẩn tò te nhìn tôi: “Không phải chứ, muội chưa uống canh Mạnh Bà[3] cơ mà?”

[3] Theo truyền thuyết, canh Mạnh Bà có thể xóa hết kí ức về những đời trước của một người, đó là lý do vì sao người ta đến trong cuộc đời này mà chẳng hề nhớ gì về những đời trước của mình, và bị mê mờ bởi danh, lợi, và tình trong cõi trần tục.

“Canh Mạnh Bà? Ở nhân gian mà cũng có thể uống canh Mạnh Bà được sao?”, tôi hỏi.

“Nhân gian đương nhiên là không uống được, nhưng muội đang ở địa phủ mà”, huynh ấy đáp vẻ đương nhiên.

“Địa phủ? Không phải muội xuyên không sao?”, mặt lộ vẻ kinh ngạc, tôi hỏi lại.

Cuối cùng huynh ấy cũng nhận ra hai chúng tôi ông nói gà bà nói vịt, mỉm cười vỡ lẽ: “Nơi đây không phải thời cổ đại, muội cũng chưa hề xuyên không, có điều muội đã chết, vì thế chiếu theo trình tự thông thường đi xuống địa phủ thôi”.

Tôi há mồm trộm mắt kinh ngạc, chỉ là tôi đã chết, đơn giản như thế sao?

Quỷ đầu đại ca chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, mà thong dong nhàn nhã lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc lá, dùng bật lửa châm một điếu thuốc rồi than thở với tôi: “Kể từ khi Diêm Vương đại nhân mê đắm phong cách kiến trúc đời Đường, thì nhà cửa địa phủ đều thành ra thế này đây, ta mặc trường sam cũng là việc bất đắc dĩ để làm vui lòng bề trên mà thôi”.

Huynh ấy còn an ủi tôi: “Muội yên tâm đi, chắc chắn muội không phải là người đầu tiên nghĩ rằng mình là người đã ‘xuyên không’ đâu. Tử hồn của thế kỷ Hai mươi mốt được đưa đến đây, đàn bà con gái từ ba mươi tuổi trở xuống, mười người thì có đến tám người cho rằng họ đã ‘xuyên không’. Vừa rồi muội không hỏi, dám chừng huynh cũng quên mất là muội đến từ thế kỷ Hai mươi mốt đấy”.

Hóa ra tôi thật sự đã chết, tuy nhiên lúc ấy tôi lại xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào gối chết thêm lần nữa.

Cởi sơ mi cùng quần bò mặc trên người lúc chết, tôi khoác bộ y phục theo phong cách đời Đường. Thấy cách mặc bộ xiêm y lòe loẹt kia có vẻ hết sức phức tạp. Tôi bè nhờ Quỷ đầu đại ca đi kiếm cho mình một bộ trường sam.

Nhân cơ hội đó tôi mới rón rén dò hỏi Quỷ đầu đại ca: “Vậy đến lúc nào muội mới được đầu thai?”.

Quỷ đầu đại ca nở nụ cười bí hiểm, bảo: “Cứ từ từ, huynh còn có chuyện muốn thương lượng với muội. Nhưng trước tiên huynh muội ta hãy đi dạo một vòng quanh địa phủ đã”.

Rời khỏi căn nhà gỗ, tôi mới bất giác phát hiện ra bầu trời nơi đây là một khoảng không gian âm u mờ tối, hoàn toàn khác với khung cảnh hoàng hôn lúc thường nhật. Quỷ đầu đại ca bảo, ở địa phủ mà muốn nhìn bầu trời xanh ngắt tươi đẹp thì chẳng khác nào đứng ở Bắc bán cầu mà muốn nhìn ngắm mặt trời mọc lên từ phía Tây. Huynh ấy còn nói nghe đồn, ở Thiên phủ, ngày ngày đều ngập tràn ánh nắng mặt trời rực rỡ chói chang.

Thực ra bản thân tôi chưa bao giờ mơ tưởng có ngày mình sẽ được rong chơi ở Thiên phủ hay được ngắm nắng vàng rực rỡ, nói chính xác hơn tôi lúc nào cũng là người vô tri vô giác, không có yêu cầu quá cao đối với bất kỳ sự vật nào. Huống hồ, cho đến tận lúc này tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cú sốc trước cái chết bất ngờ của bản thân. Bởi chí ít lúc sinh thời, tôi cũng chưa từng dự liệu được tính mạng mình lại chấm hết gọn ghẽ đến vậy, cứ như đi chơi xa nhà, địa điểm đến là địa phủ.

Đường xá ở địa phủ quá giống với triều Đường, đi khỏi khu dân cư nhà gỗ san sát là con đường cái tấp nập, người qua kẻ lại vô số, chẳng khác biệt gì với nhân gian cả. Bất giác tôi lại cảm giác mình đã xuyên không đến triều Đường. Nhưng di động trên tay của người qua đường đã nhắc nhở tôi rằng, đây không phải là trần gian.

“Không phải ai cũng đều thích dùng di động đâu”, Quỷ đầu đại ca nhìn chiếc iphone trong tay một nam nhân nọ với vẻ chán ghét, “Chỉ có tử hồn là mấy tên nông dân chân đất mắt toét từ cổ đại đến mới thích dùng điện thoại hàng hiệu thôi, chứ còn tử hồn thời hiện đại chúng ta đều dùng pháp thuật để liên lạc, ai dùng điện thoại làm gì chứ! Hừ!”.

Tử hồn thời hiện đại chúng ta? Xem ra thời đại của Quỷ đầu đại ca và tôi từng sống không mấy khác biệt, đồng hương gặp đồng hương cũng nên rối rít hỏi thăm tâm sự mới phải, tôi lại mất tập trung nữa rồi.

“Pháp thuật là cái gì vây?”, tôi hỏi Quỷ đầu đại ca. “Kiểu Harry Potter phải không?”

“Tức là…”, Quỷ đầu đại ca đưa ngón tay ra, ngón trỏ chỉ lên trời, một ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay khẽ lay động, “Tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm cái đó”.

Tôi kinh hoàng thất sắc, khi đó còn cho rằng huynh ấy là người trời, không dùng thần chú, không tạo thủ thế, “thuần thiên nhiên” như vậy khiến tôi không kiềm lòng được mà vạn lần tôn sùng pháp thuật. Trong mắt tôi, Quỷ đầu đại ca ngay lập tức từ một gã thanh niên diện mạo bình thường, vóc người trung bình đã biến thành một tuyệt thế cao nhân pháp thuật đầy mình.

Mãi sau này tôi mới hiểu, hóa ra những tên dùng điện thoại để liên lạc với nhau cũng đều sử dụng pháp thuật cả, chỉ có điều vì họ là tử hồn đến từ thời cổ đại, chưa sử dụng điện thoại bao giờ nên cảm thấy nó mới lạ, bắt mắt, vì thế mới dùng pháp thuật để tạo ra một chiếc. Mà kể ra loại pháp thuật đó còn cao thâm hơn cả pháp thuật mà Quỷ đầu đại ca biểu diễn cho tôi thấy nhiều. Haizzz, nói đi nói lại thì huynh ấy có thái độ kỳ thị họ như thế thì chẳng khác nào người thành thị chê bai dân nông thôn, chẳng có căn cứ gì, và lại còn mang chút phiến diện nữa.

Tôi đi cùng Quỷ đầu đại ca một quãng đường, bất giác cảm thấy con đường này sao mà dài một cách khác thường, nhìn trước chẳng thấy đầu, ngó sau chẳng thấy cuối. Chỉ thi thoảng thấy hai bên đường có một tửu lâu và quảng trường, còn về cơ bản chẳng có quán xá nào hết. Cũng có thể vì ở địa phủ chẳng cần phải mua bán thứ gì nên chỉ thấy các khu dân cư là nhiều nhất.

“ ‘Ngạ Tử tửu lâu’ lúc nào cũng đông khách, dù sao người chết đói luôn chiếm số lượng lớn nhất, tử hồn bị chết cùng một nguyên nhân có thể tụ tập ở một nơi âu cũng là một loại duyên phận”, Quỷ đầu đại ca giải thích sơ qua cho tôi hiểu, “ ‘Thăng Quan tửu lâu’ cũng khá ổn, là nơi thỉnh thoảng có thể gặp cấp trên, muội xem đang ngồi ở góc đằng kia chính là cấp trên của huynh đấy”.

Tôi quay đầu liếc xéo một cái, người đó mặc y sam tắng phau, trông khá giống Quỷ đầu đại ca, bộ dạng rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Mấy tên tiểu nhị trong tửu lâu đều mặc quần áo bằng vải gai, nhanh nhẹn hoạt bát bê hữu rượu ra rồi đặt lên bàn, tôi lén thở phào nhẹ nhõm, vì đang sợ thứ mà họ bê đến là rắn, dòi, chuột, kiến, những thứ mà đám ma quỷ hay ăn trên ti vi.

Quỷ đầu đại ca rót cho tôi một ly, rồi tự rót cho mình một ly khác, tôi hiếu kỳ nhấp một ngụm, ngòn ngọt giống nước hoa quả.

分享到: