Truyện Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa_kqbd tnk
作者:Nhà cái uy tín 来源:La liga 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 19:30:18 评论数:
Cậu ta có ý gì?ệnChiếcBậtLửaVàVáyCôngChúkqbd tnk Người xấu ư? Nhưng phải xấu đến mức nào thì mới được coi là người xấu?
Không đợi Chu Vận nghĩ ra nguyên nhân tại sao cậu hỏi câu này thì đã nghe thấy Lý Tuân nói tiếp: “Bây giờ cô giống y như quả bóng bị xì hơi vậy.”
Chu Vận líu lưỡi. Biết cãi lại thế nào đây? Sức chiến đấu của cô đúng là đã giảm xuống.
Lý Tuân bước ra ngoài: “Quay về làm việc thôi, lỡ mất cả buổi chiều rồi.”
Nhưng Chu Vận chẳng hăng hái nổi. Lúc này cô mới nhận ra dường như mình đã dốc hết toàn bộ sức lực cho dự án này của Hội rồi, ngay cả hồi cuối cấp cô cũng chưa từng mệt đến như thế. Dây cung kéo căng hết mức bỗng nhiên trở nên lỏng lẻo, lúc trước cô không hề để ý rằng mình đã cố sức và mệt mỏi đến độ này, hiện giờ mới thấy.
“Hôm nay tôi muốn về nghỉ ngơi.” Chu Vận nói.
Lý Tuân đứng ở cửa phòng. Không khí trở nên khá kỳ lạ. Năm giây sau, Lý Tuân vòng ngược lại, đi thẳng đến trước mặt Chu Vận, hai tay đặt lên bả vai cô.
Tâm hồn Chu Vận chợt bị cái vẻ thâm tình ẩn trong đôi mắt của cậu làm cho rung động.
Lý Tuân khàn khàn cất lời: “Chu Vận, cô biết không…”
Biết gì chứ?
“Tất cả mọi chuyện chỉ mang hình dáng vốn có của nó tại thời điểm khởi nguồn, càng về sau sẽ càng lệch xa khỏi quỹ đạo.”
Hình như cũng hơi có lý.
“Nhưng dù sao vẫn đáng để cho chúng ta nỗ lực.”
Vì sao?
“Bởi vì chỉ khi chúng ta thực sự cố gắng mới có thể khiến nó không lệch đi xa hơn.”
Là như vậy ư?
“Cô nói xem có đúng không?”
Ơ! Chu Vận nhìn vào ánh mắt chân thành của Lý Tuân, cái cổ cứng đờ của cô lúc này chỉ có thể chậm chạp gật xuống đồng tình.
Cô gật xuống cái đầu tiên, Lý Tuân đã ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt ông chủ thường ngày.
“Cho nên oán giận một chút là được rồi, đừng có thật sự làm như vậy.”
Cậu đút hai tay vào túi, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, khẽ uy hiếp: “Dám rút lui tôi sẽ bóp chết cô!”
Chu Vận á khẩu.
Để không bị bóp chết, cô đành quay trở về văn phòng, ngồi làm việc. Trong lúc mở máy, cô lặng lẽ nhìn sang phía Cao Kiến Hồng. Cao Kiến Hồng vẫn chuyên tâm lập trình, nhưng khóe mắt thì liếc nhìn lại Chu Vận.
“Sao vậy?”
“... Lý Tuân đã đe dọa cậu à?”
Cao Kiến Hồng gõ phím liên hồi, có vẻ như đang phải nín cười, nhỏ giọng: “Ừ... Làm tôi sợ chết khiếp ấy!”
Ôi đồng cảm quá!
Tối đó tuy hiệu suất của Chu Vận không cao, nhưng cô vẫn ngồi làm việc đến hết giờ mới đứng dậy rời đi. Lúc cô về, Lý Tuân vẫn còn đang làm ổ trên ghế gõ chương trình.
Cơn mưa đêm đã ngừng rơi, không gian yên bình đến lạ. Chu Vận đi ngang qua sân thể dục, nhìn bãi cỏ đọng đầy nước, trong sân không một bóng người. Cô nhìn ngắm một hồi sau đó liền thay đổi lộ trình, hướng đến phòng in ở khu sinh hoạt.
“Muốn in gì?”
“Hình.”
“USB đâu?”
“Ở trong điện thoại, các anh có dây kết nối không?”
“Có, in mấy tấm?”
“Một tấm thôi.”
Cô in tấm ảnh chụp Lý Tuân lúc cậu thuyết trình ở công ty Lam Quan ra, đặt ở ngăn kín nhất trong túi. Cái này rất hiệu nghiệm, ngày hôm sau khi cô đến văn phòng Hội thì đã tiêu tan hết cảm giác mệt mỏi. Không còn ủ rũ như ngày hôm qua sau khi gặp Hàn Gia Khang, cũng không còn là một quả bóng xì hơi teo tóp, làm gì cũng không hăng hái nữa. Tinh thần cô phấn chấn, gương mặt rạng rỡ. Chiêu này hữu hiệu hơn cả lúc cô bị đe dọa, quả thật như mang theo một nguồn năng lượng bên người.
***
Chuỗi ngày hợp tác với phòng thí nghiệm của Trương Hiểu Bội bắt đầu.
Bởi vì việc giảng dạy của giáo sư Lâm khá bận rộn, hơn nữa thầy lại vô cùng tín nhiệm Lý Tuân, cho nên từ lúc Hội được thành lập đến nay, chỉ khi dự án gặp phải vấn đề khó khăn thầy mới đến xem, còn bình thường đều là để sinh viên của mình tự quản lý.
Nhưng Trương Hiểu Bội thì khác, mụ ta rất quan tâm đến phòng thí nghiệm của mình và Hội thực tiễn bên này, vả lại còn cư xử với thái độ công bằng. Hễ rảnh một chút là mụ ta đến văn phòng Hội, hay quan sát tiến độ của dự án, nêu ra các ý kiến sửa đổi, thử nghiệm trang web. Mỗi ngày mụ lưu lại phần hoàn thành của hôm đó, mang về phòng thí nghiệm ghép lại với cái ngày hôm trước.
Từng ngày cứ trôi qua trong bình yên và bận rộn, ban đầu công việc còn khá suôn sẻ, sau đó mới từ từ nảy sinh vấn đề. Việc ôm đồm đầu tiên của Trương Hiểu Bội là vụ thiết kế mỹ thuật cho giao diện trang chủ website. Giáo sư hướng dẫn Trương này thích nhất là cứ đổi tới đổi lui màu sắc của khung chat.
Chịu trách nhiệm phần giao diện UI chính là Chu Vận, cô nhận được hình ảnh của phòng thí nghiệm đưa đến liền làm plug-in luôn. Kết quả không bao lâu phòng thí nghiệm lại chuyển qua một tấm ảnh nữa, màu sắc và kích cỡ chi tiết bản mẫu đều đã thay đổi, khiến cho Chu Vận phải cực khổ ngồi sửa lại hết plug-in suốt cả buổi trưa. Sau vài lần bị hành hạ đi hành hạ lại như vậy, Chu Vận đã không chịu nổi nữa.
Không đợi Chu Vận nghĩ ra nguyên nhân tại sao cậu hỏi câu này thì đã nghe thấy Lý Tuân nói tiếp: “Bây giờ cô giống y như quả bóng bị xì hơi vậy.”
Chu Vận líu lưỡi. Biết cãi lại thế nào đây? Sức chiến đấu của cô đúng là đã giảm xuống.
Lý Tuân bước ra ngoài: “Quay về làm việc thôi, lỡ mất cả buổi chiều rồi.”
Nhưng Chu Vận chẳng hăng hái nổi. Lúc này cô mới nhận ra dường như mình đã dốc hết toàn bộ sức lực cho dự án này của Hội rồi, ngay cả hồi cuối cấp cô cũng chưa từng mệt đến như thế. Dây cung kéo căng hết mức bỗng nhiên trở nên lỏng lẻo, lúc trước cô không hề để ý rằng mình đã cố sức và mệt mỏi đến độ này, hiện giờ mới thấy.
“Hôm nay tôi muốn về nghỉ ngơi.” Chu Vận nói.
Lý Tuân đứng ở cửa phòng. Không khí trở nên khá kỳ lạ. Năm giây sau, Lý Tuân vòng ngược lại, đi thẳng đến trước mặt Chu Vận, hai tay đặt lên bả vai cô.
Tâm hồn Chu Vận chợt bị cái vẻ thâm tình ẩn trong đôi mắt của cậu làm cho rung động.
Lý Tuân khàn khàn cất lời: “Chu Vận, cô biết không…”
Biết gì chứ?
“Tất cả mọi chuyện chỉ mang hình dáng vốn có của nó tại thời điểm khởi nguồn, càng về sau sẽ càng lệch xa khỏi quỹ đạo.”
Hình như cũng hơi có lý.
“Nhưng dù sao vẫn đáng để cho chúng ta nỗ lực.”
Vì sao?
“Bởi vì chỉ khi chúng ta thực sự cố gắng mới có thể khiến nó không lệch đi xa hơn.”
Là như vậy ư?
“Cô nói xem có đúng không?”
Ơ! Chu Vận nhìn vào ánh mắt chân thành của Lý Tuân, cái cổ cứng đờ của cô lúc này chỉ có thể chậm chạp gật xuống đồng tình.
Cô gật xuống cái đầu tiên, Lý Tuân đã ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt ông chủ thường ngày.
“Cho nên oán giận một chút là được rồi, đừng có thật sự làm như vậy.”
Cậu đút hai tay vào túi, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, khẽ uy hiếp: “Dám rút lui tôi sẽ bóp chết cô!”
Chu Vận á khẩu.
Để không bị bóp chết, cô đành quay trở về văn phòng, ngồi làm việc. Trong lúc mở máy, cô lặng lẽ nhìn sang phía Cao Kiến Hồng. Cao Kiến Hồng vẫn chuyên tâm lập trình, nhưng khóe mắt thì liếc nhìn lại Chu Vận.
“Sao vậy?”
“... Lý Tuân đã đe dọa cậu à?”
Cao Kiến Hồng gõ phím liên hồi, có vẻ như đang phải nín cười, nhỏ giọng: “Ừ... Làm tôi sợ chết khiếp ấy!”
Ôi đồng cảm quá!
Tối đó tuy hiệu suất của Chu Vận không cao, nhưng cô vẫn ngồi làm việc đến hết giờ mới đứng dậy rời đi. Lúc cô về, Lý Tuân vẫn còn đang làm ổ trên ghế gõ chương trình.
Cơn mưa đêm đã ngừng rơi, không gian yên bình đến lạ. Chu Vận đi ngang qua sân thể dục, nhìn bãi cỏ đọng đầy nước, trong sân không một bóng người. Cô nhìn ngắm một hồi sau đó liền thay đổi lộ trình, hướng đến phòng in ở khu sinh hoạt.
“Muốn in gì?”
“Hình.”
“USB đâu?”
“Ở trong điện thoại, các anh có dây kết nối không?”
“Có, in mấy tấm?”
“Một tấm thôi.”
Cô in tấm ảnh chụp Lý Tuân lúc cậu thuyết trình ở công ty Lam Quan ra, đặt ở ngăn kín nhất trong túi. Cái này rất hiệu nghiệm, ngày hôm sau khi cô đến văn phòng Hội thì đã tiêu tan hết cảm giác mệt mỏi. Không còn ủ rũ như ngày hôm qua sau khi gặp Hàn Gia Khang, cũng không còn là một quả bóng xì hơi teo tóp, làm gì cũng không hăng hái nữa. Tinh thần cô phấn chấn, gương mặt rạng rỡ. Chiêu này hữu hiệu hơn cả lúc cô bị đe dọa, quả thật như mang theo một nguồn năng lượng bên người.
***
Chuỗi ngày hợp tác với phòng thí nghiệm của Trương Hiểu Bội bắt đầu.
Bởi vì việc giảng dạy của giáo sư Lâm khá bận rộn, hơn nữa thầy lại vô cùng tín nhiệm Lý Tuân, cho nên từ lúc Hội được thành lập đến nay, chỉ khi dự án gặp phải vấn đề khó khăn thầy mới đến xem, còn bình thường đều là để sinh viên của mình tự quản lý.
Nhưng Trương Hiểu Bội thì khác, mụ ta rất quan tâm đến phòng thí nghiệm của mình và Hội thực tiễn bên này, vả lại còn cư xử với thái độ công bằng. Hễ rảnh một chút là mụ ta đến văn phòng Hội, hay quan sát tiến độ của dự án, nêu ra các ý kiến sửa đổi, thử nghiệm trang web. Mỗi ngày mụ lưu lại phần hoàn thành của hôm đó, mang về phòng thí nghiệm ghép lại với cái ngày hôm trước.
Từng ngày cứ trôi qua trong bình yên và bận rộn, ban đầu công việc còn khá suôn sẻ, sau đó mới từ từ nảy sinh vấn đề. Việc ôm đồm đầu tiên của Trương Hiểu Bội là vụ thiết kế mỹ thuật cho giao diện trang chủ website. Giáo sư hướng dẫn Trương này thích nhất là cứ đổi tới đổi lui màu sắc của khung chat.
Chịu trách nhiệm phần giao diện UI chính là Chu Vận, cô nhận được hình ảnh của phòng thí nghiệm đưa đến liền làm plug-in luôn. Kết quả không bao lâu phòng thí nghiệm lại chuyển qua một tấm ảnh nữa, màu sắc và kích cỡ chi tiết bản mẫu đều đã thay đổi, khiến cho Chu Vận phải cực khổ ngồi sửa lại hết plug-in suốt cả buổi trưa. Sau vài lần bị hành hạ đi hành hạ lại như vậy, Chu Vận đã không chịu nổi nữa.