Hạ Trường Sinh cảm thấy dạo gần đây Phục Hy viện có gì đó là lạ.
Gần đây có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn,ệnĐạiSưHuynhChỉBiếtSoiGươngTrangĐiểkiểu tóc ronaldo béo chỉ cần Hạ Trường Sinh vừa ra ngoài thì sẽ có người lén lút cố ý đi theo sau hắn hoặc là nấp sẵn ở gần đó. Tiếp theo, nhưng người đó nếu không phải cố ý ngã trước mặt Hạ Trường Sinh thì là cố ý lấy nước dội vào mình.
Quá kì lạ.
Lúc một bộ y phục sắp gặp nạn, cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng nổi bão.
"Rốt cuộc là các ngươi muốn làm gì?" Hạ Trường Sinh hỏi thẳng.
Sau khi hỏi xong hắn lại bực dọc.
Sao hắn cảm thấy, dạo gần đây những câu hắn nói đều mang dấu chấm hỏi, thật sự là bị đám đệ tử Phục Hy viện quái lạ ép đến bước đường cùng.
"Chúng ta không muốn làm gì hết." Các đệ tử chối đây đẩy.
"Bình thường các ngươi nhìn thấy ta thì luôn giữ khoảng cách nhất định, bây giờ tất cả đều hận không thể nhào lên người ta, thì ra tất cả chuyện này đều là do ta nghĩ nhiều." Hạ Trường Sinh châm chọc khiêu khích.
"Đương nhiên là huynh nghĩ nhiều rồi." Một đệ tử khẳng định, hơn nữa còn liếc nhanh ra sau lưng Hạ Trường Sinh: "Thật ra từ trước đến giờ chúng ta đều muốn chung sống với huynh đàng hoàng, nhưng mà nếu không phải huynh ở trong phòng soi gương thì là ra ngoài làm việc. Chắc chắn là do thời gian ở chung của chúng ta quá ngắn, cho nên mới khiến huynh sinh ra ảo giác là chúng ta xa cách huynh."
Hạ Trường Sinh nheo mắt lại.
Nhân lúc Hạ Trường Sinh nghe người khác nói rồi bị thu hút sự chú ý, người âm thầm đến gần ở sau lưng lập tức nhào tới.
Gã muốn đè Hạ Trường Sinh lên sàn nhà, sau đó nhân cơ hội lấy cây quạt của hắn đi.
"Phong thuật!" Trong phút chốc Hạ Trường Sinh mở quạt ra, thi triển pháp thuật với người sau lưng.
Cây quạt của hắn mang theo một cơn gió mạnh, lập tức thổi người đánh lén bay đi.
"Đại sư huynh! Nhận chịu đi!" Nhân lúc Hạ Trường Sinh xoay người, người vốn đang nói chuyện với hắn cũng nhào đến.
"Muốn ta chịu thua, kiếp sau đi." Nói xong, Hạ Trường Sinh cũng không quay đầu lại đã đánh ra một đạo công kích.
Hắn đánh không nhìn mà cũng có thể trúng chính giữa mục tiêu.
A Tứ ngã nhào xuống sàn nhà, gã không cam lòng ngẩng đầu lên hỏi Hạ Trường Sinh: "Sao huynh làm được?"
"Ta có thể cảm giác được hơi thở của ngươi."
Chuyện này với Hạ Trường Sinh chỉ là chút tài mọn mà thôi.
Hạ Trường Sinh thu quạt lại rồi đứng thẳng lên, sau đó quay đầu lại nhíu mày nhìn bọn họ, nói: "Ta xem lần này các ngươi còn nói gì hay ho."
Bọn họ không có gì để nói, A Nhất đi ngang qua thu hai thi thể còn sống về.
"Đại sư huynh, tạm biệt." A Nhất vẫy vẫy tay, cùng A Nhị khiêng người đi tìm Hạ Xuân Đông.
May mà y tu của Phục Hy viện rất nhiều.
Hạ Trường Sinh nhíu mày, đầu quay trái quay phải nhìn một vòng.
Người nhìn thấy tình trạng thê thảm của A Tứ và A Ngũ thì lập tức vội vàng rời đi.
Giày vò mà Hạ Trường Sinh gặp phải không dừng lại ở đây.
Ban đêm, hắn tắm xong, đang chuẩn bị ngủ.
Đột nhiên, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ nói: "Lâm Kiến, muốn vào thì gõ cửa cho ta."
Hắn vừa nói vừa quay đầu, sau đó trợn tròn mắt.
Người đến không phải Lâm Kiến mà là Tam Hoàng.
Nàng khoác một chiếc áo choàng lụa mỏng, bên trong mặc chiếc váy dài cúp ngực bằng tơ lụa, dáng người lả lướt nóng bỏng gợi cảm. Đối mặt với ánh mắt choáng váng của Hạ Trường Sinh, nàng đắc ý hất tóc, sau đó hỏi Hạ Trường Sinh: "Đại sư huynh, ta có gì à?"
"Ta thấy ngươi không có gì, ngươi có bệnh." Hạ Trường Sinh lạnh lùng nói.
Sở dĩ Hạ Trường Sinh là Hạ Trường Sinh, cũng là vì dụ hoặc bằng sắc đẹp không thể nào khiến hắn bị lung lạc.
"Đúng vậy, có bệnh." Tam Hoàng thở dài, sau đó sờ ngực mình: "Bỗng nhiên ta thấy người nóng quá, đại sư huynh, ta có thể vào phòng của huynh không, nghỉ ngơi một lát, chờ hết nóng sẽ đi."
Hạ Trường Sinh nhíu mày.
"Nếu đại sư huynh không phản đối, vậy ta vào nhé." Nói xong, Tam Hoàng đi chân trần chuẩn bị vào phòng Hạ Trường Sinh.
"Dừng lại." Hạ Trường Sinh sử dụng ngôn linh với nàng.
Chân Tam Hoàng lập tức như bị dính hồ, không di chuyển được. Sau nhiều lần thử nhấc chân thất bại, mặt nàng nhăn nhó.
"Nam nhân chết giẫm, nhân lúc bây giờ tâm trạng ta đang không tệ, nhanh để cho ta vào!" Tam Hoàng lộ ra gương mặt thật.
Hạ Trường Sinh cười khẩy.
Tam Hoàng chợt rùng mình.
Hôm sau, dưới cái nóng bức cuối hạ.
Vạn Điệp nhìn thấy Tam Hoàng bọc chăn bông, nằm dưới một gốc cây.
"Tỷ không nóng hả?" Vạn Điệp hơi bội phục nàng.
"Ta sắp... Bị cảm nắng... Cứu ta..." Tam Hoàng vô cùng đáng thương nói: "Bây giờ ta không nhúc nhích được."
Vạn Điệp đi qua, vốn định lấy chăn ra giúp nàng trước, kết quả sau khi hơi hé ra thì vẫn nhét chăn lại giúp nàng.
"Tiểu Điệp Điệp!" Tam Hoàng muốn chết đi cho rồi.
Vạn Điệp đành phải tạm thời mang Tam Hoàng về phòng mình.
Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng khiển trách dịu dàng của Vạn Điệp: "Tỷ đừng có điên cùng bọn họ."
"Theo kế hoạch ban đầu của ta, sau khi đại sư huynh cho ta vào thì lập tức cho Mai Tự chạy đến bắt gian, sau đó đòi phí bịt miệng, đại sư huynh phải đưa quạt cho bọn ta."
"...Tỷ thật sự cảm thấy kế hoạch này có tác dụng hả?"
"Có thể là không, nhưng mà ta muốn mặc trang phục này một lần."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Được rồi, vậy bây giờ tỷ hài lòng chưa?"
"Cũng được."
Bọn họ dùng hết cách, đáng tiếc Hạ Trường Sinh là tường đồng vách sắt, cho dù dùng vũ lực hay mưu trí cũng không ai thành không, hơn nữa còn nếm quả đắng từ Hạ Trường Sinh.
Nhưng cho dù là vậy, họ cũng không dừng dự định của mình.
Có rất nhiều nguyên nhân, một trong số đó là nhìn bộ dạng phiền não của Hạ Trường Sinh thật sự là quá sung sướng
Bọn họ chơi chưa đủ, nhưng Hạ Trường Sinh chịu đủ rồi.
Hôm đó, người theo đuôi hắn lên đến hai chục người.
Hạ Trường Sinh thở dài, sau đó siết cây quạt quay đầu lại, hỏi bọn họ: "Rốt cuộc là các ngươi muốn cái gì?"
Khi vừa thấy Hạ Trường Sinh quay đầu lại, ngay lập tức người nhìn trời thì nhìn trời, người huýt sáo thì huýt sáo, người ngắm hoa thì ngắm hoa, không một ai dám đối mặt với Hạ Trường Sinh.
"Các ngươi không nói..." Hạ Trường Sinh lập tức mở quạt ra, cầm quạt trong tay làm động tác chuẩn bị vung ra bất cứ lúc nào: "Ta phải dùng bạo lực."
Đại sư huynh muốn dùng quạt công kích bọn họ.
Có được thông tin này, những người còn lại không giả vờ nữa, người cầm kiếm thì cầm kiếm, người cầm phù thì lấy phù, ào ào xông lên.