Không suy nghĩ đi không mục đích tìm một người,ệnĐồngNhânCổKiếmKìĐàkq nha hôm nay quả nhiên là một quyết định hấp tấp.
Một thân một mình điên cuồng lao vào trong rừng sâu, đến nỗi ngựa chạy đã mệt không còn đi nổi nửa, khi ngựa chạy chậm dần lại Phương Lan Sinh mới biết mình vội vã hấp tấp như thế nào, ngay cả một lời cũng không lưu lại cho người trong nhà.
“Không được. Ta phải trở về, không thể để cho Nguyệt Ngôn lo lắng được…”
Phương Lan Sinh vội ghìm dây cương kéo ngựa quay đầu lại định quay về Cầm Xuyên, nhưng con ngựa sau một hồi chạy mỏi rã rời đột nhiên bước hụt chân, ngã ngay xuống mỏm núi bên cạnh.
Biến cố đột ngột cộng thêm một đêm không ngủ, Phương Lan Sinh không kịp phản ứng mà ngã xuống theo.
May mắn khi rơi xuống đến đáy cốc con ngựa không ngã đè lên Phương Lan Sinh, nhưng người y đương nhiên cũng có thương tích. Không chỉ bùn đất đầy người, chân trái cũng đau nhức dường như không còn cử động được nữa.
Cúi đầu nhìn mới biết, bắp chân y bị một nhành cây xuyên qua.
Nhanh chóng rút cành cây ra, lại dùng pháp thuật cầm máu, không biết có phải sau khi ngã bị đụng gáy hay không mà Phương Lan Sinh cảm giác ý thức mình ngày càng mơ hồ, thậm chí pháp thuật muốn dùng cũng không nhớ.
Muốn tự xoay sở nhưng hoàn cảnh đúng là không cho phép, trước khi máu ngừng chảy Phương Lan Sinh đã cảm thấy trước mắt tối sầm, từ từ cảm nhận máu trong người từng chút từng chút một chảy ra ngoài.
Ngựa nằm một bên hí vang, tựa như thay chủ nhân nó cầu cứu, mà chính nó cũng đang bị thương nặng không dậy được.
|