Truyện Mê Mẩn Vì Em (Vì Người Mê Muội)_liverpool vs man city lịch sử đối đầu
发布时间:2025-01-11 10:50:24 来源:Betway 作者:Ngoại Hạng Anh
Mưa nhỏ dưới bầu trời khiến toàn bộ hẻm Thanh Xuyên trở nên ướt nhẹp,ệnMêMẩnVìEmVìNgườiMêMuộliverpool vs man city lịch sử đối đầu trong không khí lộ ra hơi sương mờ mịt.
Du Lệ đi cẩn thận trong ngõ nhỏ cũ, đường ngõ nhỏ gập ghềnh, sạch sẽ, ven đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ít nước tiểu, hơi không cẩn thận chút sẽ bị dẫm vào ngay.
Cô dùng hai tay vuốt vuốt mái tóc ướt nhẹp, lau nước dính trên mí mắt, khóe mắt lóe lên lơ đãng nhìn thấy trong góc tối đột nhiên xuất hiện một luồng sương mù đen nhạt luẩn quẩn, du hồn phiêu phiêu lãng lãng, không chút ý thức, đang tò mò thăm dò thế giới chung quanh.
Đột nhiên quay đầu nhìn qua thần sắc bình tĩnh nhìn đám sương mù đen xuất hiện đột ngột kia.
Màn sương đen đó dường như không chịu nổi ánh mắt nóng rực của cô, gần như khó phát hiện ra run rẩy, rồi cứ cuộn tròn lại thành đống trong góc tối, nhanh chóng biến mất.
Đi mãi trong hẻm nhỏ chừng mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng đi tới một cánh cửa hộ gia đình tận cuối ngõ nhỏ.
Cánh cửa lớn đã cũ, ván cửa bị dấu vết năm tháng ăn mòn, bong tróc ra từng mảng, khóa đồng rỉ sét, loang lổ, không chịu nổi gánh nặng nữa, Du Lệ thậm chí còn chẳng lấy chìa khóa, duỗi tay đẩy nhẹ cánh cửa một cái đã ra rồi.
Đây là cái nơi mà đến kẻ trộm cũng không thèm muốn tới nữa.
Trong phòng không có đèn, ánh sáng tối tăm, mắt phải một lúc lâu mới thích ứng được, rồi thấy cách bố trí trong phòng, có bóng người ngồi trên chiếc ghế dựa đang bập bênh.
“Bà Cô à, sao không bật đèn lên ạ?” Du Lệ vừa nói vừa sờ soạng mở đèn.
Tiếng tách vang lên, ánh đèn mờ nhạt sáng lên, không rõ vì con đường không ổn hay có gì đó khác mà ánh đèn cứ lập lòe một lúc, mãi rồi mới sáng lên.
Sau khi đèn sáng, cũng làm lộ ra bóng người ngồi trên ghế bập bênh. Đây là một bà lão đã già cả, tóc trắng xóa.
Bà lão nằm yên tĩnh trên chiếc ghế bập bênh cũ, mí mắt sụp xuống, không chớp, cứ như đã ngủ rồi, như thể bà lão đã không còn sống nữa.
Du Lệ lại cất tiếng gọi Bà Cô lần nữa, vẫn không nghe thấy đáp lại, cẩn thận đi qua sờ, sờ sờ tới tay bà lão, thấy lạnh băng.
Cô cố lấy lại bình tĩnh, thò tay ra để trước mũi bà lão, cũng không cảm giác được hơi thở. Cô mở miệng lại gọi “Bà Cô à” lần nữa, thấy khuôn mặt bà lão vẫn bình tĩnh an giấc ngàn thu, định bấm điện thoại gọi xe cứu thương…..
“Ai đó?” Bà lão đột nhiên cất tiếng.
Du Lệ, “….”
Bà lão trong ánh mắt nhìn của cô, chậm rãi mở to mắt, nếp nhăn hằn sâu trên mặt đã thể hiện rõ tuổi cao của bà lão.
Mí mắt bà lão sụp xuống, híp mắt nhìn người trước mặt, rồi chậm rãi cười tươi lên, “Là Tiểu Lệ Chi đó à, cháu đến rồi sao?”
Du Lệ ậm ừ bảo, “Cháu không đến, một mình bà nằm ở đây nhỡ xảy ra chuyện gì chẳng ai biết cả đó”
Bà lão thò tay ra đập cô, “Đi đi đi, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bà lão ta đây chẳng phải sống rất tốt đó sao? Cháu đừng có già mồm, ta rất tốt, không cần cháu tự mình chạy về đâu”
Du Lệ càng nghe càng thấy không ổn, thấy bà lão không sao, thì yên tâm, ném hai túi đồ xuống, xắn tay áo lên thu dọn phòng.
Trong phòng nhanh chóng phát ra âm thanh lục cục, lanh canh, khiến không gian yên tĩnh cổ xưa có mấy phần sức sống, đám sương mù bên ngoài cũng loãng đi mấy phần.
Cô vô cùng cần mẫn thu dọn sạch sẽ nhà cửa một lượt, rồi tiện thay một số đồ điện nhỏ như thay bóng đèn cháy, lấy búa ra gõ gõ đập đập, sửa sửa một cái chân ghế dựa gãy, mãi cho đến khi căn nhà cổ xưa ấy trở nên rực rỡ hẳn, mới lấy khăn ra lau mồ hôi.
Mấy sợi tóc nhỏ bết mồ hồi bên má, lúc này cô cũng chẳng phải bình hoa nữ thần của giới giải trí gì nữa, mà chỉ là một người bình thường sinh hoạt bình thường mà thôi.
Ghế bập bênh cứ lắc lư một lúc, bà lão nằm dựa trên đó cứ cười ha hả nhìn. Tiếp đó Du Lệ lại đi nấu ăn, rồi gọi bà lão lười biếng nằm ở chỗ đó ra ăn cơm.
Du Lệ nói thẳng thừng, “Có thể ăn được là tốt rồi, ngày thường cháu đóng phim, quảng cáo, vội vàng kiếm tiền nuôi bà, đâu có thời gian nào mà học chứ? Nhưng cháu lại biết một người, anh ấy lợi hại lắm, làm gì cũng ăn ngon, tiếc là Bà Cô quá già, lại chẳng chịu ra ngoài, nếu không bà cũng có thể đi nhà anh ấy làm khách, nếm thử tay nghề nấu ăn của anh ấy đi ạ”
“Ai hả?”
“Anh ấy tên Hề Từ, là chồng bạn thân Úc Linh của cháu, đẹp trai, làm việc nhà rất giỏi, thật sự là một người đàn ông tốt…”
“Có tốt cũng không phải là người đàn ông của cháu”
Bà Cô cắm mạnh một dao vào.
Du Lệ: “…..” Thế mà cô nghẹn lời không bác lại nổi.