Đã ba ngày rồi Mạnh Kiều chưa ăn được cơm no.
Cô ấy không còn sức lực nào nên chỉ nằm trên giường,ệnNhữngNămÔmĐùiNgườiQuaĐườ
kết quả giải bóng đá hàn quốc kinh ngạc nhìn lên nóc nhà cũ nát rồi ngẩn người. Ván giường cứng quá, cấn đến độ cô ấy thấy đau cả eo.
Ba ngày trước cô ấy không cẩn thận ngã một cái, không hiểu sao lại đến tận đây, xuyên vào người một nữ thanh niên trí thức trùng tên trùng họ với cô ấy.
Ngày đầu tiên, lúc cô ấy mở mắt ra thì đầu có hơi choáng váng, không ăn không uống nằm yên một ngày.
Ngày thứ hai, đội ngũ y tế của thôn đến thăm cô ấy, nói trán cô ấy không có việc gì, sẽ không ảnh hưởng đến việc tham dự vào lao động nông nghiệp. Lao động gì? Cô ấy nhắm chặt mí mắt không biết gì hết.
Có thanh niên trí thức bê tới một bát cháo có thể nuôi cả cá trong đó, cô ấy liếc mắt một cái rồi sau đó vô cùng có chí khí tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày thứ ba, cuối cùng cô ấy cũng tiếp nhận được hiện thực. Cô ấy đói bụng đến phát hoảng, sau khi đứng dậy từ trên giường thì lục cả nửa ngày cũng không tìm được đồ ăn, đành phải tiếp tục nằm như xác chết.
Chạng vạng tối, nhóm thanh niên trí thức đều đã tham gia lao động về.
Cô ấy trông mong ngồi canh trước bàn ăn, cuối cùng cũng đợi được đến giờ ăn cơm. Một nồi cháo lớn, một bàn nước nấu củ cải trắng, một bàn màn thầu bị dính màu đen.
Trong chớp mắt, cô ấy giật mình ngơ ngẩn cả người.
“Thanh niên trí thức Mạnh, cơ thể của cô đã khá hơn chưa?” Người mở miệng chính là Đội trưởng Dương Hiểu Đông. Ngày đầu tiên cô ấy bước vào Bách Trượng Ao này đã ngã sấp xuống ruộng, hình như còn bị rơi không hề nhẹ, trên trái nổi cục u lớn, sau khi tỉnh lại thì cả người đều mơ hồ.
“Ừm, đã tốt hơn nhiều rồi.” Mạnh Kiều nghiêng đầu hỏi: “Đội trưởng Dương, còn có gì ăn không?”
“Đều ở chỗ này rồi, nhanh đến ăn đi.” Vừa nói anh ấy vừa cầm lấy màn thầu, những thanh niên trí thức khác cũng bắt đầu hành động. Mọi người đã làm việc cả một ngày, sắp đói chết rồi.
Nhìn thấy màn thầu trong mâm sắp hết đến nơi, Mạnh Kiều nhanh tay lẹ mắt cầm lấy một cái nhét vào trong miệng. Sau khi nhai được hai cái thì không nhịn được nhíu mày. Cái màn thầu này vỏ ngoài rất thô ráp, cảm giác nhai mỏi nhừ.
Nhưng cô ấy đã đói đến mức không để ý được gì khác, cắn màn thầu vào miệng rồi cầm chén đi lấy một bát cháo, bắt đầu ăn như hổ đói.
Sau khi ăn xong thì bị người ta sai đi rửa chén.
Cô ấy bất đắc dĩ cầm theo thùng nước đi đến bên giếng, nhìn thấy có một chiếc thùng gỗ buộc dây thừng đặt bên cạnh giếng.
Mặc dù chưa từng múc nước giếng nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng đã nhìn qua trên ti vi, nên cô ấy học theo cầm thùng gỗ ném xuống giếng rồi kéo dây thừng lên.
Sau đó thì xách lên nhìn, trống không.
Lại thử mấy lần vẫn là như thế, không múc được nước.
Một thanh niên trí thức đang chuẩn bị cọ nồi nhìn thấy Mạnh Kiều vác thùng không quay về thì sầm mặt nói: “Mạnh Kiều, nước đâu?”
“Tôi không múc được.” Vẻ mặt Mạnh Kiều vô tội, cười hỏi: “Nếu không thì cậu đi múc nước để tôi đến cọ nồi nhé?”
Thanh niên trí thức họ Từ thật sự là tức không có chỗ xả. Tất cả mọi người đều cùng đi từ thành phố S chen xuống nông thôn, mỗi ngày mình đều mệt gần chết, ngược lại là cô ấy thì hay rồi, bình yên thanh thản nằm ba ngày, ngay cả múc một chút nước đơn giản cũng không làm được.
Sắc mặt của cô ta hơi khó nhìn, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, cổ quái nói: “Thanh niên trí thức Mạnh, vậy thì cô cứ về trên giường nằm đi…”
“Á.” Mạnh Kiều nghe xong thì vui vẻ ra mặt, bỏ thùng nước xuống rồi quay người chạy vào trong bếp như một làn khói.
Thanh niên trí thức Từ đúng là bị chọc giận cho phát nổ. Nói kháy nói khịa cô ấy vậy mà cô ấy lại nghe không ra, là nghe không hiểu thật hay là giả vờ?
Cô ta tức giận xách thùng nước đi múc nước.
Mạnh Kiều không đi vào ký túc xá tập thể, bởi vì cô ấy biết mỗi khi trời tối thì nhóm thanh niên trí thức sẽ say sưa trao đổi kinh nghiệm lao động, nghiêm trang đọc lại danh ngôn, cao giọng cất tiếng hát trữ tình.
Cô ấy đi về phía phơi nắng bên ngoài phòng, tìm một tảng đá rồi ngồi xuống.
Nông thôn về đêm tĩnh mịch yên bình, gió mát hiu hiu, trong bụi cỏ còn có tiếng dế kêu két két không ngừng.
Cô ấy cuộn mình ôm chân, ngước đầu nhìn lên bầu trời sao, cảm giác rất mơ hồ.
Hoàn toàn không có không gian, thứ hai là không có bàn tay vàng, thứ ba là không có hệ thống, cô ấy đây quả thật là người hiện đại “ba không” xuyên không. Vai cô ấy không thể vác, tay thì không thể nâng, thời gian này phải sống như thế nào đây?
Cô ấy cố gắng nhớ lại nội dung của cuốn sách này. Đây là một tác phẩm trùng sinh về năm một ngàn chín trăm bảy mươi, nữ chính kiên cường và nam chính trầm mặc. Kể về câu chuyện sau khi nữ chính sống lại đền bù tiếc nuối trong kiếp trước, vả mặt ngược cặn bã, cuối cùng sẽ thi lên đại học cùng với nam chính, tương thân tương ái, nửa đường không thiếu những tình tiết nam phụ nữ phụ đến xin tí đất diễn.
(责任编辑:Cúp C1)