Đêm hôm khuya khoắc,ệnKếHoạchCủaBảoBốiNgườiMẹNàyConMuốkết quả bóng đá lyon ký túc xá nữ phòng 303, tiếng chuông điện thoại không ngừng reo vang.
"Bán đứng tình yêu của em, buộc em rời đi, cuối cùng biết chân tướng nước mắt em lại tuôn. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm anh mang nợ, cho dù trao bao nhiêu tình cảm để bù đắp, cũng không thể nữa rồi"
"Bán đứng tình yêu của em, buộc em rời đi, cuối cùng biết chân tướng nước mắt em lại tuôn. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm anh mang nợ, cho dù trao bao nhiêu tình cảm để bù đắp, cũng không thể nữa rồi"
"Bán đứng tình yêu của em, buộc em rời đi, cuối cùng biết chân tướng nước mắt em lại tuôn. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm anh mang nợ, cho dù trao bao nhiêu tình cảm để bù đắp, cũng không thể nữa rồi"
"Bán đứng tình yêu của em..." (Tác giả: thực không phải vì muốn tăng số lượng từ, chỉ là do hiệu quả nên phải vậy)
"Cung Tiểu Kiều! Nhận điện thoại----"
Thẳng đến khi tập thể gối bay đến, Cung Tiểu Kiều mới mơ màng nhận điện thoại.
"A lô"
"Tiểu Kiều"
"Ừm" Cung Tiểu Kiều mơ mơ màng màng đáp.
"Nhớ em"
"A..." Cung Tiểu Kiều cả kinh! Cô không có nghe lầm chứ?
"Muốn gặp em"
"A...?!" A xong rồi mới đột nhiên bừng tỉnh, "Bây giờ?"
"Ừm"
"Đại gia, bây giờ đã là giờ nào rồi chứ! Tôi xem nào... chỉ mới ba giờ sáng! Có thể đừng ép buộc tôi như vậy không?" Cung Tiểu Kiều trong lòng bất ổn. Cố Hành Thâm có phải uống lộn thuốc không? Lại còn nói nhớ cô?!
"Trong vòng 10 phút, em đến đây, hoặc là anh đến đón em"
"Cố Hành Thâm! Xem như anh lợi hại!"
Cung Tiểu Kiều nằm ở trên giường nhắm mắt lại, dồn khí đan điền ba mươi giây, rốt cuộc cũng nhịn được xúc động muốn ngửa mặt lên trời gào thét. Xoay người ngồi dậy, lưu loát mặc quần áo rời giường.
Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Hơn nửa đêm nói ba câu kỳ lạ khiến cô tâm thần không yên.