Thành phố A,ệnCôVợThếThânNgọtNgàxem bóng đá trực tiếp ngoại hạng anh xôi lạc Nhà thờ Thánh Nhã Tư, phòng chờ cô dâu.
- Tiểu thư, đã trang điểm xong rồi!
Nghe thấy tiếng gọi của thợ trang điểm, Tô Nhan Hề mặc váy cưới thở phào nhẹ nhõm từ trên ghế nhảy xuống.
Cô mím môi đi đến chiếc gương trên sàn, nhìn mình trong chiếc váy cưới.
Làn da trắng mịn như tuyết, mặc chiếc váy cưới màu trắng, toát lên vẻ đẹp thanh cao làm lay động lòng người.
Quay một vòng tròn tại chỗ, lắc lư cái đầu, mím môi.
Hóa ra đây là dáng vẻ cô ấy khi mặc váy cưới! Thợ trang điểm thấy cô có vẻ hài lòng, xong việc và cô rời khỏi phòng chờ.
Sau khi cánh cửa phòng chờ đóng lại, đột nhiên cánh cửa lại mở ra một lần nữa, cô chỉ nhìn thấy bóng người từ từ bước vào.
- Rất đẹp, chiếc váy cưới này rất hợp với cô.
Giọng nói quen thuộc vang lên trong phòng chờ, ngay lập tức cô ngẩn người nhìn người xuất hiện trong gương.
Bóng người sau chiếc gương phản qua, đôi mắt của Tô Nhan Hề lập tức mở to ra, cô đột nhiên quay lại nhìn người từ đằng sau đi tới.
Mặc dù người kia đội mũ lưỡi chai, đeo khẩu trang, mặc dù chúng tôi từ thời thơ ấu đã bị chia lìa, nhưng cô vẫn có thể nhận ra cô ta ngay lập tức.
Bởi vì họ thực sự quen nhau, họ có chung cùng một người mẹ và họ có khuôn mặt giống hệt nhau.
Tô Nhan Hề nén lại cơn giận nhanh chóng bước về phía cô ta:
- Hạ Cẩm Hề, tôi đã thay cô mặc váy cưới. Khi nào cô sẽ trả lại mẹ cho tôi?
Đừng vội! Hạ Cẩm Hề đeo khẩu trang nhẹ nhàng quay người, như thể đang tính toán xem cách sắp xếp của phòng chờ.
- Tôi đã nói rồi thời hạn là một năm, khi tôi trở về nước, tôi sẽ tự nhiên trả lại mẹ cho cô và còn trả lại tự do cho cô.
- Dựa vào đâu tôi tin cô? Ít nhất tôi phải nhìn thấy mẹ tôi.
- Tô Nhan Hề, đừng nói điều kiện với tôi. Bây giờ cô không có tư cách!
- Cô….. cô lạnh lùng như trước kia, tôi với mẹ bị đuổi gia khỏi Hạ gia, cô có thể không quan tâm không để ý, nhưng bây giờ cô thật quá đáng! Cô lại có thể bắt cóc mẹ, uy hiếp tôi, cô có còn tính người không?
Tô Nhan Hề càng nói càng tức giận, khuôn mặt nhỏ bé giận đến nỗi đỏ ửng lên:
- Hạ Cẩm Hề, Ruốt cuộc cô muốn gì ở mẹ tôi?
Ánh mắt Hạ Cẩm Hề Trầm xuống:
|