"Tần thị?" Lữ Vũ Ni khá là ngạc nhiên, không ngờ cô lại xin việc làm ở Tần thị: "Cháu làm chức vụ gì ở đó thế?"
"Cháu làm trợ lý riêng cho chủ tịch ạ." Cô lễ phép trả lời, nụ cười vẫn luôn nở trên môi cô nhưng sâu bên trong nụ cười ấy lại không hề vui vẻ chút nào.
Mộ Khánh Dương khẽ nâng mày kinh ngạc nhìn Đỗ Huệ Di, khóe môi cau lên nói với cô: "Anh thật sự không biết là phải nên vui hay nên buồn cho em nữa đấy, em có biết chủ tịch của mình là người như thế nào không? Anh đã từng gặp qua chủ tịch của tập đoàn Tần thị vài lần quả thật anh ta rất lạnh lùng, quyết đoán nhưng cũng rất khó hầu hạ đấy, em có biết những người làm trợ lý riêng của anh ta lúc trước chỉ có nam là làm lâu nhất còn nữ thì chưa được một tháng đã bị sa thải rồi, anh nghe nói có người còn chưa làm được một tuần nữa đấy."
Mộ Tần lên tiếng nói với con trai của mình, giọng nói đầy cương nghị, uy nghiêm: "Con đó, đừng có ở đó nói xấu người ta nữa cho dù nói thế nào thì người ta cũng hơn con đấy, sau này con phải học hỏi nhiều hơn giúp tập đoàn chúng ta đi lên như Tần thị."
"Con biết rồi." Mộ Khánh Dương im lặng không nói nữa nếu không anh sẽ lại bị ba của mình đem ra so sánh với Tần Đình Danh chủ tịch tập đoàn Tần thị.