设为首页 - 加入收藏  
您的当前位置:首页 >Ngoại Hạng Anh >Truyện Trâm – Nữ Hoạn Quan_trận đấu sevilla gặp real madrid 正文

Truyện Trâm – Nữ Hoạn Quan_trận đấu sevilla gặp real madrid

来源:Betway编辑:Ngoại Hạng Anh时间:2025-01-11 05:25:43
Giữa đêm,ệnTrâm–NữHoạtrận đấu sevilla gặp real madrid trời đột nhiên đổ mưa sầm sập, cánh rừng dãy núi gần xa, sông suối khe sâu lớn nhỏ, thảy đều trở nên nhạt nhòa trong cơn mưa bất chợt, rồi dần dần trở nên vô hình.

Con đường phía trước đã mờ hẳn đi. Bênngoài thành Trường An, những bụi đinh hương trồng đầy hai bên đường núicũng tàn tạ vì bị cơn mưa giày xéo, từng chùm hoa như gấm thêu gãy gậptrong mưa, rơi xuống con đường ngập bùn, chẳng còn ai ngó ngàng giữa đêm khuya thanh vắng.

Hoàng Tử Hà lặn lội trên đường núi giữa conmưa, chiếc ô giấy dầu màu thiên thanh cầm trong tay đã bị gió mưa làmgãy mất hai nan, mưa xói qua tán ô thủng, táp vào mặt lạnh như dao cắt.

Cô ngước mắt nhìn rồi vứt luôn chiếc ô xuống đường, cứ thế đi đầu trần.Từng đợt mưa quất xuống người lạnh tê tái, giữa đêm tối như mực, thithoảng mới thấy ánh mưa loang loáng rọi chiếu thấp thoáng cảnh vật phíatrước, đất trời đều mịt mùng tăm tối.

Ở chỗ ngoặt trên đường núicó một ngôi đình nhỏ. Cứ mười dặm triều đình lại đặt một trường đình,năm dặm đặt một đoản đình để người đi đường nghỉ chân. Trong đêm mưa gió này, đã có ba bốn người trú lại đó, hoặc dựa hoặc ngồi, đều đang tròchuyện. Thành Trường An giới nghiêm về đêm, đầu canh năm mới mở cổngthành, giờ vẫn còn sớm, chắc hẳn những người ở đây đều đang đợi lúc ấy.

Hoàng Tử Hà lội bùn đi tới. Cô mặc áo ngắn màu lam kiểu thông thường của namgiới. Thấy có người mới, đám bên trong đều quay lại nhìn, nhận ra là một thiếu niên mảnh khảnh yếu ớt, một ông lão liền gọi to, “Này thiếu niên, cũng định vào thành sớm hả? Ướt hết cả người rồi kìa, tội nghiệp quá,lại đây sưởi đi.”

Nhìn nụ cười hiền hậu của ông lão, Hoàng Tử Hàbèn cảm ơn, nắm vạt áo ướt sũng ngồi xuống bên đống lửa, cách ông lãochừng hai thước, lặng lẽ giúp mọi người bỏ thêm củi vào.

Thấy côchỉ lo cời lửa không nói năng gì, mấy người kia lại quay ra tán gẫu cùng nhau, nhắc tới những chuyện kỳ lạ khắp đại giang Nam Bắc, mọi ngườicàng thêm rôm rả, nói văng cả nước miếng, tựa hồ đã chính mắt trông thấy vậy.

“Nói đến chuyện lạ thì, gần đây mọi người có nghe về vụ án kinh kỳ không?”

Lập tức có người tiếp lời, “Ý cụ là vụ án mệnh danh ‘Án Bốn phương’ phảikhông? Liên tục trong ba tháng chết mất ba người, hơn nữa mỗi người lại ở một nơi, Nam thành, Tây thành, Bắc thành, cũng chẳng liên quan gì vớinhau, tại hiện trường còn để lại ba chữ viết bằng máu, lần lượt là‘Lạc’, ‘Ngã’, ‘Tịnh’. Quả là quái gở khó lường, đáng sợ vô cùng!”

“Đúng thế, xem chừng huyết án tiếp theo sẽ xảy ra ở Đông thành, bởi vậy hiệngiờ dân cư bên ấy đều hoang mang lo sợ, nghe nói những kẻ chạy đượcchuồn đi cả rồi, mười nhà thì đến chín nhà bỏ không.”

Hoàng Tử Hà cầm que củi trong đôi tay trắng trẻo, thong thả cời lửa, lắng nghe tiếng nổ lách tách, vẻ mặt bình thản.

“Hiện giờ thiên hạ bất ổn, các châu phủ đều rối ren, không chỉ kinh thành màgần đây ở đất Thục cũng xảy ra một vụ huyết án diệt môn, chẳng biết mọingười đã nghe nói hay chưa?” Một nam tử trung niên áng chừng là người kể chuyện rong, tay khư khư cây thước gõ theo thói quen, hào hứng kể, “Ándiệt môn chắc các vị nghe cũng nhiều rồi. Nhưng đây lại là thảm án, cảnhà Thục Trung sứ quân Hoàng Mẫn bị giết sạch.”

Hoàng Mẫn!

Cái tên vừa lọt vào tai, cánh tay đang thong dong cời lửa của Hoàng Tử Hàbỗng phát run, một đốm lửa bắn vào mu bàn tay cô, bỏng rát.

Maysao mọi người đang ồ lên kinh ngạc, không ai để ý đến, tất cả xôn xaobàn tán, “Hoàng Mẫn chẳng phải trước là thị lang bộ Hình, tiếng tăm lừng lẫy vì đã phá được mấy vụ kỳ án trong kinh sao?”

“Chuyện này tôi cũng từng nghe! Nghe nói công lao ấy không phải của mình Hoàng Mẫn, ông ta có một trai một gái. Trưởng nam Hoàng Ngạn không nói làm gì, songthứ nữ lại là kỳ tài hiếm thấy. Nghe đồn năm xưa Hoàng Mẫn làm thị langbộ Hình, rất nhiều nghi án do cô con gái này thay cha phá giải, bấy giờcô ta mới mười bốn mười lăm tuổi thôi. Đương kim hoàng thượng từng chính miệng khen rằng, nếu cô ta là nam nhi, nhất định có tài kinh bang tếthế!”

“Ha ha, có tài kinh bang tế thế ư?” Người kể chuyện cườinhạt, “Các vị có từng nghe đồn rằng, khi con gái Hoàng Mẫn đại nhân rađời, căn phòng ngập tràn ánh sáng đỏ như máu, người chứng kiến đều nóilà Bạch Hổ Tinh giáng thế, sẽ ăn thịt hết người trong nhà! Quả nhiênthành lời sấm, cả nhà họ Hoàng bị giết, đều bởi tay cô ta!”

Quêncả vết bỏng trên mu bàn tay, Hoàng Tử Hà cứ ngồi thẫn thờ nhìn ngọn lửanhảy múa trước mắt. Lưỡi lửa thò ra thụt vào, liếm sạch bóng tối, nhưngánh lửa có đỏ đến mấy cũng không hơ ấm được gương mặt tái nhợt của cô.

Người xung quanh nhất loạt nhìn nhau, ông lão kia càng không dám tin vào taimình, “Ông nói là Hoàng tiểu thư tự tay giết hết cả nhà mình ư?”

“Đúng vậy!”

Lời này nói ra như chém đinh chặt sắt, không hề do dự.

“Rõ là hoang đường, trên đời làm gì có chuyện con gái hành hung cả nhà mình chứ?”

“Chuyện là thật đó, triều đình đã ban ra hải bộ văn thư(*). Cô nương họ Hoàngkia trốn khỏi đất Thục rồi, nếu bị bắt sẽ nhận án lăng trì, chết khôngcó chỗ chôn!”

(*) Một dạng công văn truy nã tội phạm thời phongkiến do quan phủ phát xuống cho nha môn các nơi, giống như lệnh truy nãhiện giờ. “Hải” có nghĩa là trên diện rộng.

“Nếu thật vậy thì quả là mất hết tính người, táng tận lương tâm!”

Vẫn là ông lão kia gặng hỏi, “Thảm kịch thế ấy, chẳng rõ có nguyên nhân gì không?”

“Nữ nhi nông cạn, thì còn vì sao? Đương nhiên là vì một chữ tình rồi.”Người kể chuyện thuật lại sinh động như thật, mặt mày hào hứng, “Nghenói cô ta từ nhỏ đã được hứa hôn, nhưng lớn lên lại xiêu lòng vì ngườikhác. Bởi thế khi tổ mẫu và thúc phụ đến bàn bạc việc hôn nhân, cô ta đã tự tay bưng một chén canh móng dê lên tiệc. Hoàng Mẫn đại nhân, Hoàngphu nhân Dương thị, Hoàng Ngạn công tử, cho đến Hoàng mẫu và Hoàng Tuấnđại nhân đều trúng độc bỏ mạng, chỉ mình Hoàng Tử Hà trốn mất, chẳngbiết đi đâu. Nha môn lục soát tìm được một gói tỳ sương trong phòng côta, lại tra được mấy ngày trước cô ta từng đến hiệu thuốc mua tỳ sương,giấy trắng mực đen còn ghi rõ rành rành. Thì ra cô ta đã có ý trungnhân, song lại bị cha mẹ ép buộc gả cho người khác, bèn sinh lòng cămhận hạ độc giết chết cả nhà, ngầm hẹn tình lang bỏ trốn!”

Đámngười trong đình nghe được thảm án bất nhân này, sau lúc kinh hoàng đềuxuýt xoa kêu lạ. Lại có người hỏi, “Nữ tử bạc ác đó làm sao trốn thoátđược?”

“Cô ta hạ độc giết hết người nhà, tự biết sẽ xảy ra chuyện nên mấy đêm liền hẹn tình nhân bỏ trốn. Nhưng đối phương lại căm hậnhạng đàn bà lòng lang dạ sói này, bèn trình thư tình của cô ta lên quanphủ rồi dẫn người tới chỗ hẹn bắt cô ta. Kết quả chẳng biết tại sao lạibị cô ta phát hiện có điều khác lạ rồi chuồn mất! Hiện giờ quan phủ đãra hải bộ văn thư, ngoài cổng thành tất cả các châu phủ đều dán cáo thịtruy nã, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, tôi thực muốn xem hạng ácphụ này khi nào thì sa lưới, chịu tội lăng trì!”

Kẻ nói hăng say, người nghe phẫn nộ, nhất thời, cả ngôi đoản đình sôi sục căm hận như cùng chung mối thù.

Hoàng Tử Hà ngồi ôm gối lắng tai nghe, bỗng thấy mệt mỏi cùng cực vì tiếngthóa mạ của mọi người. Cô áp mặt vào hai đầu gối, cặp mắt thẫn thờ nhìnđăm đăm vào ngọn lửa leo lét ảm đạm, quần áo trên người mới chỉ hơi khô, giữa đêm xuân thế này, khí lạnh giống như những mũi kim vô hình chíchvào da thịt, khiến cô nửa mê nửa tỉnh.

Trời tang tảng sáng, cổngthành vẫn chưa mở. Chủ đề của đám người xung quanh lại chuyển sang những chuyện kỳ lạ gần đây tại kinh thành. Ví như bệ hạ mới xây một tòa hànhcung, Triệu thái phi đích thân may rèm cho điện Tam Thanh, còn cả chuyện bao nhiêu tiểu thư trong kinh đều muốn được gả cho Quỳ vương, vân vân…

“Nói mới nhớ, có phải Quỳ vương sắp hồi kinh không?”

“Đúng rồi, bệ hạ thích du ngoạn tiệc tùng, vừa xây hành cung, đương nhiênphải làm náo nhiệt một phen, huống hồ yến tiệc hôm ấy mà không có Quỳvương góp mặt thì đâu gọi là tiệc được?”

“Quỳ vương quả là nhânvật lỗi lạc nhất nhì hoàng thất, được tiên hoàng hết mực sủng ái, thảonào Kỳ Lạc quận chúa khăng khăng đòi được gả cho vương, ba lần bảy lượtgiở mọi thủ đoạn, làm trò cười cho cả kinh thành.”

“Ích vương gia chỉ để lại một cô con gái ấy, nếu vương gia dưới suối vàng hay được, hẳn sẽ tức đến đội mồ sống dậy mất…”

Nói đến việc trong hoàng thất, mọi người tự nhiên đều hào hứng hẳn lên, chỉ riêng Hoàng Tử Hà vẫn thờ ơ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nghiêng tai lắngnghe động tĩnh bên ngoài.

Mưa đã tạnh, trong sắc trời đang sáng dần lên văng vẳng vọng lại tiếng vó ngựa.

Hoàng Tử Hà liền mở bừng mắt, bỏ lại đám người đang say sưa bàn tán đến văng cả bọt mép, rảo bước rời khỏi đoản đình.

Trong ánh ban mai lờ mờ, những tia nắng đang ló rạng nơi chân trời. Trên conđường quanh co, một đội vệ binh dàn hàng ngay ngắn tiến lại, thân thểướt đẫm nước mưa, song ai nấy đều ngay ngắn dứt khoát, thoạt nhìn đãbiết là được huấn luyện nghiêm ngặt.

Giữa đội ngũ là hai thớtngựa đen tuyền không tì vết, kéo một cỗ xe đi chầm chậm. Trên xe vẽ hình rồng cuộn loan bay, sơn son thếp vàng, trang trí khảm trai, hai chiếcchuông vàng nho nhỏ treo dưới nóc xe rung khẽ theo nhịp xe lắc lư, phátra tiếng leng keng trong trẻo.

Cỗ xe ngựa vượt qua ngôi đình, tiếp tục đi thẳng. Hoàng Tử Hà bám theo từxa. Đi khóa đuôi cả đội là một binh sĩ xấp xỉ tuổi cô, trong lúc hànhquân đầu óc lơ đãng, cứ nhìn trái ngó phải. Trông thấy Hoàng Tử Hà đangbám theo, gã bèn quay sang bảo người bên cạnh, “Lỗ đại nhân, chẳng biếtcó phải hồi tối ăn bậy đau bụng không nữa, tôi... tôi phải đi giải quyết một lát.”

“Ngươi làm sao thế, sắp vào thành rồi, liệu ngươi cóbắt kịp không?” Người bên cạnh hạ giọng, trừng mắt lườm gã, “Lệnh vươnggia rất nghiêm, nếu bị phát hiện, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy!”

“Được. Yên tâm đi, tôi sẽ đuổi theo ngay.” Đoạn gã ôm bụng, vội vã quay đầu ngựa chạy vào rừng rậm.

Hoàng Tử Hà vạch cỏ, chạy tới chỗ tên binh sĩ đang đợi mình, đối phương cũngđã hối hả cởi bỏ trang phục cấm vệ vương phủ, gỡ mũ đội đầu xuống đưacho cô, “Hoàng cô nương, cô... biết cưỡi ngựa không?”

Hoàng Tử Hà nhận lấy chiếc mũ giáp, đáp khẽ, “Trương Hàng Anh, huynh mạo hiểm giúp tôi thế này, tôi thực vô cùng cảm kích!”

“Cô nói gì thế, năm xưa nếu không nhờ cô, cha mẹ tôi đã chết cả rồi, lầnnày nếu tôi không giúp cô, chắc sẽ bị cha mẹ tôi đánh chết mất.” TrươngHàng Anh hào sảng vỗ ngực, “Huống hồ hôm nay chỉ là theo vương gia vàokinh, không phải quân vụ gì, lộ tẩy cũng chẳng sao, lần trước Lưu Ngũcũng lén nhờ người thay chân mình, chẳng qua bị đánh mấy chục côn thôi,miễn sao cô phải quả quyết mình là biểu đệ của tôi. Biểu đệ tôi đi ngang qua, thấy tôi bị tiêu chảy không đứng dậy nổi, bèn thay tôi đi theo đội ngũ, hôm nay vào thành theo nghi thức, không có chuyện gì quan trọngcả.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, vội vã cởi áo ngoài đưa cho Trương Hàng Anh, sau đó khoác áo của gã vào. Tuy hơi rộng, nhưng dáng người cô caoráo nên trông cũng không đến nỗi nào.

Hối hả cảm ơn Trương Hàng Anh xong, Hoàng Tử Hà tung người lên yên, giục ngựa chạy ra khỏi cánh rừng.

Vầng hồng rực lửa đã ló ra, ráng đỏ trong veo vắt ngang từng vệt nơi chântrời. Hoàng Tử Hà hối hả thúc ngựa, cuối cùng khi thấy cổng thành đằngxa thì cũng vừa khéo bắt kịp đội thị vệ tùy tùng của vương phủ.

Cổng Minh Đức thành Trường An, năm cánh cửa vốn đang đóng im ỉm ba cánhgiữa, chỉ mở hai cánh hai bên, thấy nghi trượng của vương gia đi đến,lập tức mở ngay cánh cửa thứ hai bên trái cho qua, càng khỏi bàn tớiviệc tra xét.

Hoàng Tử Hà đi cuối hàng, theo cả đội thong thả vào thành. Khi bước qua cổng thành, cô ngẩng đầu nhìn bức vẽ trên hải bộvăn thư dán nơi cánh cửa.

Bức vẽ họa hình một cô gái mười sáumười bảy, đôi mắt sáng như sao, dung mạo tựa cánh đào, ánh mắt nhìnthẳng, miệng khẽ mỉm cười. Khóe môi nhếch lên thành một đường cong khảái, thần thái lanh lợi, mày thanh mắt sáng, rõ ràng là một thiếu nữ xinh tươi.

Bên cạnh bức họa có chứa thêm mấy hàng chữ:

HoàngTử Hà, gái xứ Thục, phạm tội giết hại nhiều người, hung ác vô cùng. Cácchâu phủ thấy người này phải lập tức bắt ngay, bất kể sống chết.

Hoàng Tử Hà cụp mắt xuống, nhưng chỉ tích tắc đã ngẩng đầu lên, mắt chẳng trông ngang, vẻ mặt thản nhiên.

Quá nửa gương mặt cô khuất dưới vành mũ, Lỗ đại ca ở bên cạnh cũng khôngtrông rõ mặt cô, vừa cưỡi ngựa men theo đại lộ Chu Tước, vừa nói khẽ,“May mà không bị phát hiện.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, không nói không rằng.

Phủ đệ của các vương gia đa phần đều đặt tại phường Vĩnh Gia, qua khỏi chợĐông, men theo cung Hưng Khánh đi về phía Bắc sẽ trông thấy Quỳ vươngphủ ở đằng xa.

Như đã bàn bạc với Trương Nhị ca, vào vương phủ,buộc ngựa ở chuồng xong, cô phải mau chóng chuồn ra, bấy giờ mọi ngườiđều đang ăn sáng ở tiểu viện trước chuồng ngựa, sẽ không ai để ý tới cô.

Nào ngờ cô vừa buộc ngựa xong, quay mình chạy ra ngoài thì nghe thấy có người gọi, “Trương Hàng Anh, không ăn cơm à?”

Hoàng Tử Hà tảng lờ, đi sát vào cánh cửa.

Phía sau, Lỗ đại ca đang phân trần thay cô, “Chắc lại đau bụng rồi? Sáng sớm ngày ra mà đã đau đến hai lần.”

Mọi người trêu đùa vài câu rồi không để tâm đến cô nữa, ai nấy cắm cúi ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.

Tới cổng, Hoàng Tử Hà kéo sụp mũ xuống, đi thẳng ra ngoài.

Khi cô đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, đột nhiên có người gọi giật từ đằng sau, “Này, ngươi đi đâu đấy?”

Hoàng Tử Hà không xác định được có phải k ẻ kia gọi mình hay không, bàn chânthoáng khựng lại lưng chừng, ngay lập tức tiếng nói đằng sau lại rànhrọt vang lên, “Đúng rồi, là ngươi đấy, tên ở đội nghi trượng kia. Vừa có tin bên hành cung mới hoàn thành còn thiếu nhân công, lần này các ngươi phải theo vương gia đến hành cung.”

Tim đập thình thịch, Hoàng Tử Hà không ngờ mình lại xui xẻo đến mức này.

热门文章

    0.7192s , 7196.40625 kb

    Copyright © 2025 Powered by Truyện Trâm – Nữ Hoạn Quan_trận đấu sevilla gặp real madrid,Betway  

    sitemap

    Top