Buổi sáng,ệnTiểuSoáiCaTớNhìnTrúngCậuRồbong da ty le ma cao Ngôn Hạ thức dậy với đôi mắt gấu trúc. Đêm qua cô thức đến gần 4h sáng để học đề cương kiểm tra giữa kì. Lê tấm thân cao xanh tàn tạ vào nhà tắm, cô chỉ ước thời gian ngừng lại một tiếng thôi cũng được, để cô ngủ cắm đầu vào lavabo luôn đi.
- Haizz, số thật khổ aaaaa... Tại sao cả nhà lại kì vọng vào một con não cá vàng như mình nhiều vậy chứ.
Cô than thở nhưng vẫn nhanh nhẹn vệ sinh rồi thay đồng phục. Nhìn thiếu nữ trong gương mười bảy tuổi trăng tròn, mắt to tròn tinh nghịch, lông mi dài, mũi cao môi đỏ, cột tóc phía sau cao thành kiểu đuôi ngựa, tóc mái lòa xòa che đi vầng trán, cô chậc lưỡi, nhoẻn miệng cười tinh nghịch. Hàm răng trắng muốt hiện ra chiếc răng khểnh càng làm khuôn mặt thiếu nữ xinh xắn thêm phần rạng rỡ đầy sức sống.
- Mặc dù mắt thâm thành gấu trúc nhưng tổng thể vẩn khá ok. Còn là người haha.
Cô nàng cười khổ, bước ra từ nhà vệ sinh, với tay lấy chiếc áo khoác đồng phục màu đỏ sẫm tùy tiện vắt lên vai, chỉnh chiếc cà vạt trên áo sơ mi trắng đồng phục lỏng ra cho dễ thở. Áo ôm gọn eo thon, vòng một tròn đầy, váy đỏ thẫm xếp ly dài ngang đùi càng làm thiếu nữ mười bảy tuổi xinh xắn thích mắt.
Cô nàng xuống nhà. Vú nuôi không ở nhà, chắc ra ngoài đi chợ. Trên bàn để một chén cháo thịt thơm phức và một ly nước cam kèm theo mảnh giấy ghi nhớ nhỏ nhắn xinh xinh.
- Hạ Hạ, vú đi siêu thị mua thức ăn, buổi chiều sẽ ăn lẩu. Con ăn sáng rồi đi học đi nhé, Nhớ uống nước cam không được bỏ! Ngoan, Vú Cẩm.
- Vú cứ làm như con là em bé không bằng!!!
Ngôn Hạ mỉm cười ngồi vào bàn, ngoan ngoãn ăn cháo và uống hết ly nước. Ba mẹ cô ra nước ngoài định cư , vốn muốn mang cô theo nhưng vì bà nội tuổi đã cao nên cô không muốn để bà lại trong nước. Vậy là cô không đi, ở lại ngôi nhà nhỏ xinh của gia đình với vú Cẩm để thuận tiện qua lại thăm nom nội. Vú Cẩm nuôi cô từ nhỏ đến lớn, là người làm lâu năm trong nhà, nhìn cô lớn lên nên vú rất thương cô, xem cô như con gái mà chăm sóc. Vậy nên Ngôn Hạ cũng rất thương vú , cô luôn tôn trọng và nghe lời.
Ăn sáng xong, Ngôn Hạ đạp xe đi học. Trường không xa lắm đạp xe tầm 15 phút là tới.
Vừa vào đến cổng trường, đang tung tăng thì từ sau lưng có một người nhảy chồm đến khoác tay lên cổ Ngôn Hạ.
- Tiểu Hạ Hạ, bài kiểm tra hôm nay...
Tạ Ân sát lại làm ra vẻ thân thiết, cọ cọ đầu cô.
- Nhờ hết vào nữ hiệp, tại hạ nguyện lấy thân báo đáp công ơn cứu mạng!!!
Cậu tinh ranh nháy nháy mắt cười tươi với cô.
Ngôn Hạ đưa ánh mắt chán ghét dán lên người chàng trai khôi ngô trước mặt, hất tay cậu ra. Thanh niên cao gầy, gương mặt tuấn mỹ khỏe khoắn với mái tóc nâu cài gọn bằng băng đô vải màu vàng nghệ tiếp tục ôm lấy cánh tay cô .
- Tiểu Hạ Hạ, cứu mạng a...
- Tên khốn kiếp nhà cậu hôm qua không đi tìm tài liệu ôn tập với tôi, bỏ đi chơi game. Bây giờ còn mặt mũi kêu tôi cứu? Cút !!!