【Chúc mừng bạn đã tham gia vào hệ thống xuyên không giúp người giúp mình!】
Cả người cảm nhận được sức lực gần như tụt đáy,ệnNgọtNgàoDàsiêu cúp ả rập hít thở vô cùng nặng mí mắt dính chặt lấy nhau, văng vẳng bên tay là thanh âm máy móc lập đi lập lại câu nói chào mừng gì đó.
Lục Yên Viên lúc nãy đứng trên sân thượng của trường thì bị người khác đến đẩy xuống, còn chưa kịp nhìn mặt kẻ đó là ai. Đến thời khắc trút hơi thở cuối cùng còn nghe thấy giọng điệu kia, dường như đang chờ đợi cái chết này vậy.
【Bắt đầu truyền tải…】
Luồn ký ức của người nào đó ập vào đầu Lục Yên Viên, sau khi tiếp nhận luồn ký ức đó cô tức đến nổi phải dùng hết sức để mở mắt ra nhìn.
【…Truyền tải thành công!】
Đập vào cô mắt là bàn tay trắng nhạt của vị nào đó, tiếng khóc âm ĩ thê lương lâu lâu lại nấc lên.
“Lục Yên! Lục Yên, ta không dám, con mau tỉnh lại đi mà.”
Lục Yên còn tự hỏi người nào gọi tên mình mà thiếu ngay phần quan trọng vậy? Cô lập tức nhớ đến cái ký ức lẫn lộn ban nãy, cơ thể cũng trở nên bất động.
Chẳng lẽ cô bất tỉnh rồi được đưa đến chỗ những thầy cúng đang làm phép hay sao? Tiếng khóc, ngay cả người vừa gọi tên chẳng có chất giọng nào quen thuộc, nó lại giống với ba mẹ trong ký ức của cái người tên Lục Yên hơn.
【Cơ thể ở thế giới cũ được xác nhận đã chết vào 9h25’- 18/03/2030.】
【Hoàn thành tất cả nhiệm vụ hệ thống đưa ra để nhận được cơ hội tái sinh】
Mơ thôi, là mơ thôi lý nào lại chết dễ dàng như vậy? Lục Yên nhắm tịt mắt tự nhủ với mình.
【CƠ – HỘI – TÁI – SINH】
Lục Yên bậc dậy đôi mắt đảo quanh dường như muốn tìm kiếm bóng dáng của ai đó, rồi chậm rãi nhìn hai cái con người khóc lúc từ nãy đến giờ.
|