Kassandra Von Gotthart ngồi lặng lẽ bên bờ hồ trong công viên Charlottenburger. Những gợn sóng lăn tăn đuổi nhau trên mặt nước...
Nàng nhặt một viên sỏi ném xuống mặt hồ. Trời sắp vào thu,ệnChiếcNhẫnTìnhYêty le keo bong da tv nắng đẹp. Mái tóc vàng xõa trên bờ vai, một màu ngà tươi đẹp làm cho khuôn mặt nàng thêm dịu nhẹ. Đôi mắt tươi vui như ẩn giấu những tiếng cười tinh nghịch, nhưng cũng không giấu hết những nét suy tư, mơ mộng xa xôi...
Bên kia hồ là tòa lâu đài cổ kính Charlottenburger Scholoss đứng in hình trên mặt hồ, hòa nhập nàng vào cuộc sống riêng biệt chứ không phải những gợn sóng đơn lẻ mà nàng đang sống...
Kassandra duỗi người nằm xuống trên bãi cỏ xanh, bàn tay xinh đẹp của nàng lần xuống cỏ tìm một viên sỏi khác để ném. Có hai con vịt trắng đang bơi trên hồ... Kassandra như chìm vào giấc mơ xa...
Bỗng giọng nói bên tai nàng như kéo nàng ra khỏi thực tại:
- Em đang nghĩ gì thế?
Nàng cười đáp:
- Không, em có nghĩ gì đâu, - rồi nàng đưa tay về phía người đàn ông. Bàn tay nàng xinh đẹp với một chiếc nhẫn nạm kim cương lóng lánh...
Họ gặp nhau hồi mùa đông vừa qua, trong một dạ tiệc mừng cuốn sách thứ hai của chàng đã xuất bản, cuốn Der Kuss. Cuốn sách đã đưa chàng vào một vị trí trong văn học hiện đại nước Đức, chứng thực tài năng vững chắc của chàng. Mới ba mươi ba tuổi mà Dolff Sterne đã đưa được một tác phẩm của mình lên tới đỉnh. Và cũng qua nó mà chàng đã gặp được ước mơ của chàng....
Đêm mới gặp Kassandra, vẻ đẹp của nàng đã làm cho Dolff nín thở! Ở Berlin thì ai cũng biết tiếng nàng, nhưng đó là một mệnh phụ gần như không ai động đến được!
Lần đầu tiên gặp Kassandra mặc chiếc áo lụa kim tuyến bó sát người, Dolff cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người anh. Kèm theo là cái vẻ xa xôi, lặng lẽ, đôi mắt và nụ cừơi của nàng, làm cho Dolff chết đi được.
- Xin chúc mừng!
- Gì ạ? - Anh quá hồi hộp, chỉ thốt ra được hai tiếng, như một đứa trẻ lên mười. Hoá ra nàng cũng gần gũi chứ đâu có kiêu sa như người ta đã nói... Bữa tối đó.. nàng ra về sớm. Biến đi như cô Lọ Lem trong truyện thần tiên, giữa khi anh đang lu bu tiếp khách. Anh đã muốn tìm chạy theo nàng...
Hai tuần sau họ lại gặp nhau, tại công viên Charlottenburger này.
- Cô có thường đến đây không? - Dolff hỏi. Họ đứng bên nhau một lúc lâu. Nàng nhìn lên anh, mỉm một nụ cười có vẻ bí mật rồi gật đầu nói:
- Lúc nhỏ em thường đến đây chơi luôn.
- Cô ở Berlin đến à? - Câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng vì không biết nói gì nên anh hỏi cho có hỏi. Nàng cười:
- Vâng, còn anh?
- Munchen.
Nàng gật đầu, và họ lại đứng lặng yên. Anh tự hỏi không biết nàng bao nhiêu tuổi. Hăm hai chăng? Hay hăm bốn? Khó đoán!
Bỗng nàng cười lớn khi thấy ba đứa nhỏ đang đùa với một con chó dưới nước, con chó không chịu lên bờ, chúng cũng không chịu lên, mặc dù chị vú réo gọi.
Kassandra nói:
- Lúc nhỏ em cũng thế, nên bị bà vú cấm không cho vào đây cả tháng!
Anh mỉm cười. Anh tưởng tượng ra cảnh đó, nhưng vì nàng đang mặc áo đẹp, đeo nhẫn kim cương nên anh khó tưởng tượng nàng đuổi theo con chó dưới nước như thế nào. Và anh không thể đoán được chuyện đó là vào khoảng năm nào. Năm 1920 chăng? Hay 1915? Trong những năm đó anh đang vừa đi học vừa phụ giúp cha mẹ trong việc làm bánh mì để bán. Những năm tháng như xa xôi ấy...
Sau lần gặp gỡ đó Dolff thường hay ra công viên Charlottenburger này, để kiếm chút không khí thiên nhiên sau cả ngày ngồi viết. Nhưng trong thâm tâm vẫn là để tìm kiếm lại đôi mắt đẹp, mái tóc vàng kia... Và cuối cùng gặp lại nàng vẫn bên bờ hồ này. Nàng thoáng vui khi thấy mặt anh. Hình như họ thông cảm nhau qua yên lặng - Cứ viết xong là anh ra đây đi dạo - Và nếu đi đúng giờ thì thấy nàng ở đấy...
Họ trở thành quen thuộc với khung cảnh này. Họ nhìn những em bé đang chơi chung quanh để kể lại tuổi nhỏ của mình cho nhau biết. Nàng nói nàng muốn theo ngành sân khấu, nhưng cha nàng không chịu. Dù vậy đó vẫn là ước mơ thầm kín của nàng. Nàng nghĩ rồi ra thế nào nàng cũng viết kịch. Vì thế mỗi khi nghe anh nói về chuyện viết văn viết báo của anh thì nàng rất say mê. Anh kể anh khởi sự nghề viết ra sao, tác phẩm đầu tay thành công thế nào. Anh đã rời Munich cách đây bảy năm để đế. Berlin. Đã có một tác phẩm thành công. Và cách đây hai năm anh đã mua một căn nhà, vân vân... Thế mà trông anh vẫn còn rất trẻ, đôi mắt vẫn như luôn ngạc nhiên trước cuộc đời.
Nàng rất thích thú câu chuyện của anh. Lại nghe anh kể về các tác phẩm đã viết. Nàng cảm thấy các truyện anh viết như sống động, các nhân vật của anh như hiện thực trước mắt nàng... Và khi nói chuyện với anh nàng cũng trở nên sống động tươi vui.
Cho đến bây giờ sau nhiều lần gặp nhau như vậy, Dolff thấy nơi K. có một cái gì khác lạ, một cái gì trẻ trung, vui vẻ và cũng tinh tế.
- Kassandra, em có hiểu là tôi cảm mến em thế nào không? - Anh hỏi.
- Thế thì anh có định viết một cuốn sách về em không?
- Có nên viết không?
- Nói vậy chứ có gì mà viết! Đâu có thành công, thắng lợi hay sự nghiệp hay gì để anh viết được về em. Em chẳng có gì cả!
Anh nhìn nàng một lúc lâu, rồi hỏi:
- Em nghĩ thế thật à?
- Thật đấy. Em được sinh ra, được mặc áo đẹp, đi dự các bữa ăn ngon, đi nghe các buổi nhạc hay, thế rồi mai mốt chết. Hết.
Có gì đâu?
Mới hai mươi chín tuổi nàng đã có vẻ như tắt mọi niềm hy vọng... Nàng không hy vọng cuộc đời khác hơn được.
- Thế còn vở kịch em định viết thì sao?
Nàng nhún vai. Nàng là một tù nhân trong một chiếc lồng vàng. Một lát nàng cười bảo:
- Em chỉ có hy vọng để nổi tiếng là được anh đưa vào một cuốn tiểu thuyết, và biến em thành một nhân vật lạ lạ thế nào đó...
Điều đó thì anh đang làm nhưng anh không dám nói với nàng. Chưa dám thì đúng hơn. Anh nói:
- Thôi được. Thế thì em muốn tôi mô tả em như thế nào? Viết em đặc biệt như thế nào thì hợp? Một nữ điệp viên nhé? Một nữ bác sĩ phẫu thụât? Hay là tình nhân của một nhân vật lừng danh?
Nàng nhăn mặt, rồi cười nói:
- Dễ sợ! Nào, để xem... - Họ dừng lại, ngồi xuống trên bãi cỏ. Nàng nói:
- Thôi, một nữ diễn viên đi.. Anh viết em thành một nữ diễn viên nổi tiếng trên sân khấu London...
- Sau đó anh cho em qua nước Mỹ, thành một minh tinh bên đó...
- Nước Mỹ à? Nước Mỹ, nhưng mà ở đâu bên đó?
- New York.
- Em có đến New York hồi nào chưa?
Nàng gật đầu:
- Em đi với cha, năm mười tám tuổi. Tráng lệ lắm. Cha và em là....? - Nàng không nói tiếp. Cha nàng và nàng là khách của
Tổng Thống Mỹ ở Washington D.C., nhưng nàng thấy không nên nói ra. Sợ làm anh ta ngại ngùng. Nàng muốn được làm bạn anh ta. Thích anh lắm. Nàng nghĩ là dù anh ta thành công thế nào, anh ta cũng sẽ không bao giờ bước vào cái xã hội của chính trị đó. Nhưng Dolff hỏi: