Một giờ sáng,ệnNgườiVợBấtĐắcDĩCủaTổngTàthứ hạng của eibar cuối cùng dưới lâu cũng vang lên tiếng động cơ xe.
Trần Nam Phương đi đi lại lại trong phòng ngủ suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng và bối rối, cô không chỉ phải đối mặt với Hà Minh Viễn, cô còn phải lấy lòng anh và trở thành người phụ nữ của anh.
Bởi vì anh trai của cô rơi vào tay của Ôn Tứ Hiên, cô phải làm theo mọi mệnh lệnh của bên kia như một con rối, nếu thì không anh cô sẽ chết.
Cô lao vào phòng tắm sửa sang, trang điểm lại rồi đi xuống lầu, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, cô tự hỏi không biết quỳ ở đó như một cô hầu gái trên tay cầm đôi dép lê có làm anh ta vui lòng không?
Chưa kịp suy nghĩ xong cô đã thấy Hà Minh Viễn xuất hiện trong tâm mắt, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Anh về rồi!” Trân Nam Phương cố hết sức nói với giọng điệu vui vẻ nhất: “Thay giày đi.”
Vừa định cúi người lấy giày, cô đã thấy một chiếc giày da đen bay đến trước mặt!
“Nói cô hèn hạ cô cũng hèn hạ theo.” Giọng nói trầm thấp của anh thật dễ nghe, nhưng lời nói ra lại vô cùng xúc phạm người.
评论专区