搜索

Truyện Bỉ Ngạn Đơm Hương_tỷ lệ cược

发表于 2025-01-12 18:24:44 来源:Betway
chapter content

Châu Như Quân xách thùng thuốc lên rồi theo quan cai tiến vào sâu trong ngục,ệnBỉNgạnĐơmHươtỷ lệ cược rời xa buồng giam giữ nữ gia quyến.

“Mau đưa bát thuốc cho ta, ta sắp chết rồi.”

Hơn một tháng trước, đại lao đột nhiên bùng phát bệnh dịch, quan cai và phạm nhân thi nhau đổ bệnh, thuốc thái y viện đưa đến không hề có hiệu quả, cuối cùng phải mời một vị thầy thuốc họ Tôn đến đây khám chữa bênh.

Nữ gia quyến bị giam giữ cũng lần lượt ngã bệnh, nhưng Châu Như Quân lại vẫn bình yên vô sự, thầy thuốc Tôn nhìn cô, bảo: “Đi phát thuốc với ta đi.”

Cô gật đầu rồi bắt đầu đi phát thuốc trong đại lao.

Bát thuốc được đưa đến, phạm nhân liền uống ngay như thể muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng. Cũng có người mở miệng nói những lời dơ bẩn.

“Đại tiểu thư xinh đẹp thế này sao lại ở trong đại lao? Rốt cuộc cô đã phạm phải tội gì, chắc không phải là lén lút qua lại với kẻ khác chứ…”

Nếu là trước đây có lẽ cô sẽ nổi giận, nhưng bây giờ cô lại dửng dưng trả lời: “Tội mưu phản.”

Tiếng cười đùa ngả ngớn lập tức im bặt, chẳng ai muốn dính líu đến kẻ làm phản cả.

“Tội mưu phản thật à? Vậy chẳng phải sẽ bị giết à? Đáng tiếc thật, ta chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp đến thế cả.”

Lúc mới bị nhốt vào đại lao, Châu Như Quân cũng nghĩ đây là một giấc mơ.

Cô chỉ đến dự tiệc ở phủ trưởng công chúa như mọi khi, sau này nghe nói trưởng công chúa cấu kết với nhị hoàng tử hòng mưu sát Thái tử trong vườn. Sau khi bị Thái tử vạch trần, hai người dấy binh âm mưu bức vua thoái vị…

Trong phủ trưởng công chúa có người khai trưởng công chúa ra lệnh cho cô dụ dỗ Thái tử đến vườn hoa nên cô trở thành kẻ đồng phạm.

Thầy thuốc Tôn đeo hòm thuốc bước đến trước mặt cô: “Đã phát thuốc xong chưa?”

Châu Như Quân đáp: “Vẫn còn vài phần.”

Thầy thuốc Tôn gật đầu: “Tình hình dịch bệnh trong đại lao đã ổn thỏa, quan trên của Hình Bộ dặn dò ta ngày mai không cần đến nữa.”

Châu Như Quân hành lễ với thầy thuốc Tôn: “Cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc suốt mấy ngày nay.”

Thầy thuốc Tôn đáp: “Mau đứng dậy, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi. Ta đã bẩm báo lại với nha môn về chuyện cô có công chữa trị cho người bệnh, hy vọng triều đình nể tình chuyện này mà điều tra vụ án của cô cho kỹ.”

Châu Như Quân hành lễ thêm lần nữa.

Thầy thuốc Tôn thở dài: “Ta nghe nói Định Ninh hầu đã thắng trận về kinh, cô là vợ chưa cưới của ngài ấy, có khi ngài ấy sẽ cầu xin giúp cô cũng nên.”

Đến cả nhà họ Châu còn bỏ rơi cô thì nói gì đến Thôi Trinh.

Trưởng công chúa là người mai mối cho chuyện cuộc hôn nhân giữa cô và Định Ninh hầu Thôi Trinh. Sau khi hai nhà đính ước xong, cô đến nhà họ Thôi làm khách, Thôi Trinh chưa bao giờ nhìn cô lấy một cái, có lẽ người ta không thích cô nhưng vì nể mặt trưởng công chúa nên không từ chối được mà thôi.

Bây giờ trưởng công chúa xảy ra chuyện, nhà họ Thôi chỉ muốn cắt đứt quan hệ với cô ngay lập tức.

Thầy thuốc Tôn bảo: “Dù nhà họ Thôi không chịu giúp đỡ, chỉ cần còn một tia hy vọng thì cô không được từ bỏ.”

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ cố gắng sống sót.” Ở trong ngục bấy lâu, nhìn thấy quá nhiều người và việc, cô hiểu rằng không có thứ gì quan trọng hơn tính mạng.

Tiễn thầy thuốc Tôn đi rồi, Châu Như Quân đi về phía đại lao.

“Cô nhóc, lại đây.”

Một giọng nói vang lên từ trong lòng, Châu Như Quân theo bản năng quay đầu nhìn sang nhưng đập vào mắt chỉ là phòng giam trống rỗng.

Dương tiên sinh, Dung nương tử, ông Trương, thám hoa Nghiêm, trong đại lao cô quen biết rất nhiều người, trò chuyện với bọn họ rồi lại nhìn bọn họ bị áp tải đến pháp trường.

Dương tiên sinh có tật ở mắt, mặt Dung nương tử bị bỏng, ông Trương mắc bệnh lạ, hai cánh tay thám hoa Nghiêm đã đứt. Tuy những tù nhân đã bị định tội như bọn họ chỉ chờ sau thu là bị xử chém, sớm muộn gì cũng chết nhưng trong lòng cô vẫn không đành lòng, bèn hỏi xin thuốc từ chỗ thầy thuốc Tôn.

Dần dà, cô hiểu rõ những bí mật và sự oan uổng của bọn họ.

“Thông minh như cô chắc chắn tương lai sẽ làm nên việc lớn, chẳng ngờ lại gặp phải đại nạn. Đáng tiếc lão phu nhất thời sơ suất không xem xét kỹ theo nhầm người nên bị đưa vào đây chết thay. Bây giờ bọn chúng đang nóng lòng muốn lão phu chết, nếu không lão phu sẽ bày mưu cho cô, cứu cô thoát mạng. Lũ người ngu ngốc ấy, dám hại ta thành thế này. Nếu như có ta, dù bây giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ta cũng sẽ mưu tính tất cả cho hắn, tương lai bay thẳng lên trời. Mất ta rồi, bọn họ càng khó thành công hơn, thứ bọn họ vứt đi không phải là một phụ tá nhỏ nhoi mà là một quốc sĩ có một không hai…”

“Cô nhóc, sau này bước ra khỏi đại lao rồi thì đừng để bị nhốt trong nhà nhé. Người ta bảo thiên hạ này là của đàn ông, chỉ có dựa vào đàn ông thì phụ nữ mới có được vinh hoa phú quý, mấy câu ấy toàn là ngớ ngẩn cả. Mưu tính cho hắn, bôn ba vì hắn, ví dụ như đến lúc hắn công thành danh toại rồi lại vứt bỏ cô như vứt một đôi giày cũ, vậy sao không để bản thân được tự tại?”

“Ta có một số tiền, cô ra ngoài làm giúp ta một việc rồi ta sẽ tặng nó cho cô được không? Danh tiếng là giả dối cả, tiền tài mới chân thật nhất, cầm lấy số tiền này rồi cô có thể khiến chúng đẻ một thành hai, đẻ hai thành bốn, im ỉm phát tài trở thành một người giàu sang, nhàn nhã…”

“Đại lao Hình Bộ giam giữ trọng phạm triều đình, toàn loại hung hãn tàn bạo, lúc đi phát thuốc dù nghe bọn chúng nói gì cô cũng đừng để bụng mấy lời đó nhé. Nhưng mà cô có thể thử đoán xem bọn chúng mắc tội gì từ những lời chúng nói.”

Thám hoa Nghiêm từng nhậm chức thông phán*, chuyển qua chuyển lại nhiều châu phủ, số kẻ ác bị y xét xử nhiều không đếm xuể.

(*) Thông phán: Tên một chức quan thời xưa ở Trung Quốc

Châu Như Quân hỏi: “Vậy ngài thì sao? Cũng là loại hung hãn tàn bạo ư?”

Thám hoa Nghiêm liền im bặt.



Lúc rời đi, bọn họ đều tặng cho cô một số đồ vật. Ông Trương tặng cô vài viên ngọc.

Ông ấy bảo: “Nếu sống sót ra ngoài được thì sau này đừng để cho người ta bắt thóp nữa, người biết giấu tài và có thể hô mưa gọi gió mới là đại tài.”

Dung nương tử là phạm nhân nữ, thời gian chung sống của cô với Dung nương tử là dài nhất, lúc Dung nương tử bị đưa đi, cô đứng dậy hành lễ tiễn biệt.

Dung nương tử nở nụ cười thản nhiên, trong khoảnh khắc ấy dường như không thấy vết sẹo bỏng trên mặt đâu nữa: “Tuy chồng chưa cưới của cô không thích cô, nhưng nếu có cơ hội gặp được hắn ta trong ngục thì nhớ để hắn nhìn thấy mặt cô. Dù lòng dạ đàn ông là sắt đá cũng có thể tìm thấy kẽ hở để tấn công vào, lợi dụng người đó thoát khỏi chỗ này, đến lúc ấy lại khiến cho hắn nếm thử cảm giác cầu mà không được. Phải nhớ kỹ, giữa đàn ông và phụ nữ, người nào không động lòng thì người đó thắng. Người chồng một lòng một dạ đợi chờ cô chỉ là những lời hoang đường trong truyện thôi. Còn lễ nghi phép tắc là thủ đoạn để đày đọa phụ nữ, đừng đánh mất tính mạng vì cái gọi là danh tiếng.”

Người trong ngục có chỗ độc ác của mình nhưng những người bên ngoài lại mang những tội vô hình, rốt cuộc ai đáng sợ hơn ai?

Người thân của cô đều vứt bỏ cô nhưng những phạm nhân “tội ác tày trời” này lại mong cô có thể sống tiếp.

Trước lúc sắp đi, thám hoa Nghiêm thở dài: “Cả đời ta xét xử phường gian ác, không ngờ cuối cùng cũng rơi vào kết cục giống như vậy. Đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa, nếu không ta nhất định sẽ bắt hết lũ ấy…”

Bọn họ đều đi cả rồi, bị người ta tính kế, hãm hại rơi vào con đường tù tội, bao nhiêu bí mật và sự không cam lòng đành phải chết đi trong im lặng, tất cả bọn họ đều không cam lòng.

Cô cũng đâu khác gì?



Châu Như Quân đưa mắt nhìn vào bóng tối xa xăm vô định.

Cô bị nhốt ở đây đã lâu, lúc mới đầu hai vị thúc phụ còn cho người tới động viên, về sau thì mất hẳn tin tức.

“Đại lão gia và phu nhân qua đời sớm, lão phu nhân ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng người nên người. Bây giờ nhìn thấy người thế này, lão phu nhân lòng như lửa đốt nên ngã bệnh, e là cũng không ổn rồi. Cả nhà lo lót cho người nhưng đây là vụ án mưu phản, nếu bị định tội thật thì cả dòng họ Châu thị đều sẽ bị liên lụy.”

Đây là lời cuối cùng quản gia nói với cô.

“Ta hiểu.” Châu Như Quân gật đầu: “Chuyện không làm, cho dù xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không nhận.”

Khi ấy, cô tưởng tổ mẫu và thúc phụ sợ cô nhận tội trong lúc hồ đồ nhưng lời tiếp theo của quản gia lại giúp cô nhìn rõ sự thật.

“Nhị lão gia và tam lão gia bảo rồi, nếu người gặp phải chuyện gì trong đại lao… Bọn họ sẽ nghĩ cách bảo vệ danh tiếng cho người.”

Bọn họ đang khuyên cô tự sát.

Phụ nữ đã vào ngục thì mất sạch danh tiếng, có người thà tự sát chứ không chịu nhận nỗi nhục lớn đến vậy.

Nhưng cô muốn sống, cô chỉ muốn sống. Cô không trông đợi nhà họ Châu, nhà họ Thôi sẽ cứu cô, chỉ cần bọn họ không thừa cơ hãm hại, có lẽ cô vẫn còn cơ hội để ra ngoài.

Đang định tiếp tục tiến lên trước, khi ánh mắt khẽ lướt qua, cô phát hiện dường như cách đó không xa có một bóng người đang lắc lư, biểu cảm trên mặt Châu Như Quân lập tức thay đổi. Trong bóng tối có người đang theo dõi cô.

Là ai đây? Là kẻ đến giết cô ư? Lúc dịch bệnh bùng phát trong đại lao, bọn họ không hề ra tay, bây giờ thấy cô vẫn sống bình yên vô sự nên không nhịn nổi phải đến đây lấy mạng cô.

Châu Như Quân không nhìn nữa, cô không muốn kinh động đến người đó, giống như thám hoa Nghiêm đã nói, trước khi nắm chắc tất cả tay, không được để lộ bất cứ manh mối nào.

Châu Như Quân vờ như không phát hiện ra điều gì, chậm rãi bước đến trước một nhà tù, đặt thùng thuốc xuống rồi nhìn về phía người thanh niên đang nằm trong đó.

Cô ngồi xổm, dùng mu bàn tay áp vào trán hắn, cuối cùng cũng hết nóng.

Sau khi nhóm người Dương tiên sinh bị xử chém, hắn bị vứt vào trong đại lao, im lìm nằm đó như người đã chết.

Lần đầu tiên phát thuốc cho hắn, lính canh ngục ngăn cô lại: “Không cần lãng phí thuốc đâu, sắp tiêu đời rồi.”

随机为您推荐
友情链接
版权声明:本站资源均来自互联网,如果侵犯了您的权益请与我们联系,我们将在24小时内删除。

Copyright © 2016 Powered by Truyện Bỉ Ngạn Đơm Hương_tỷ lệ cược,Betway   sitemap

回顶部