Liên Tiểu Hàm ngồi bó gối ở trên giường,ệnHọcYỞThếGiớkq viborg ngơ ngác nhìn một phòng người đều đang lo lắng mà vây quanh bên mình, nội tâm cực kỳ khiếp sợ.
Ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc đây là chuyện gì hay không?
Ai tới nói cho cô biết, cô không phải đang mơ?
Xuyên?!
Cư nhiên trên đời thật sự có xuyên qua?!!
Liên Tiểu Hàm trước kia cực thích xem tiểu thuyết, thích đọc truyện viễn tưởng. Vì chỉ có những lúc đó cô mới cảm thấy cuộc đời ít nhiều còn có thứ,có nơi thuộc về mình, để mình gửi gắm những ước mơ, hoài niệm...
Đúng vậy, cô là người thích sống trong thế giới do bản thân mình tạo thành như vậy, bởi đơn giản, cô rất cô đơn, cô không có ai bên cạnh mình. Cho nên cô muốn gửi gắm mình vào những chuyện huyền huyễn phi khoa học như vậy. Muốn hòa mình vào nhân vật trong truyện, để cảm nhận được tình thân, tình yêu...
Cũng chỉ là vì muốn có một chỗ để mình dựa dẫm tinh thần mà thôi!
Thời gian gần nhất cô xem một bộ truyện nói về phong thủy, trong đó có kể về dưỡng ngọc và chơi đồ cổ. Khi xem tới đoạn trong truyện miêu tả, "người dưỡng ngọc, khi gặp chuyện, ngọc nát người còn". Là ngọc đỡ tai nạn cho mình. Còn đồ cổ, thì nói rằng đồ cổ là món đồ trải qua trăm năm, hấp thụ tinh hoa của trời đất, để món đồ đó ở bên cạnh, mình cũng nhờ vào tinh hoa đó mà trở nên có tinh thần, mạnh mẽ, trừ tà tránh bệnh...
Bất quá trong đó cũng có nói, đồ cổ phải là đồ cổ di truyền cất giữ, đừng có phải là đồ của những tên trộm mộ. Nếu là món đồ trộm mộ, thì sẽ có âm khí, chẳng những không tốt cho dưỡng sinh, mà ngược lại còn hại thân thể.
Khi đó cô liền có ý niệm muốn có ngọc để dưỡng, hoặc là một món đồ cổ nào đó.
Chỉ là... cô không giàu, mà ngọc thật, ngọc từ thiên nhiên để dưỡng thành linh tính như trong truyện miêu tả đều bán với giá mà cô khó có thể mua... Còn đồ cổ... thôi thì đừng nhắc tới, lại càng khó mà có được... Bởi lẽ đồ thật đã được người trong giới người ta thâu tóm hết rồi, còn lại chăng cũng chỉ là đồ giả.
Ước mơ và thích thú thì ai không có? Có đôi khi mình thích những món mình sẽ không bao giờ có được, nhưng mình vẫn thích, vì đó là thích!
Cho nên....
Khi một lần đi hội chợ nhìn thấy một sạp bán đồ đồng đồ cổ bài ở bên vỉa hè, khi nhìn thấy những món đồ giả cổ, tựa như mặt ngọc, dây chuyền, tượng phần, đồng tiền xu, bình gốm, chén đồng.... những món đồ củ kỹ nhưng đặc sắc bày đầy ở trên quầy, Liên Tiểu Hàm liền động tâm.
Đồ thật cô không có điều kiện và tiền bạc để mua được, thôi thì mua một món đồ giả, để nhìn ngắm cũng tốt, ít nhất cũng có thể nhìn vào nó mà ảo tưởng...
Cho nên khi đó cô đã ngồi xuống quầy bán đồ đồng kia chọn lựa.
Chủ quầy kia khá nhiệt tình, thấy cô ngồi chọn, liền bắt đầu giới thiệu. Ông nói đồ của ông đều là đồ thật. Là đồ cổ xưa thật. Chỉ là ông nói thì nói, Liên Tiểu Hàm vẫn không cho rằng ông nói thật. Trong truyện cũng đã nói qua, những người bán đồ kiểu này đa số đều nói hàng của mình đều là thật. Mà thật hay giả, đó còn phải xem kiến thức của từng người. Bất quá ngay lúc này, Tiểu Hàm không hề tin rằng những món đồ kia là thật.
评论专区