Ánh kiếm lướt tới, chém nát chiếc răng nanh suýt thì đâm trúng Vương Chí Kiệt, Mục Vỹ hí hửng nói: "Nhạc phụ đại nhân, tập trung vào nào!"
Vương Chí Kiệt cười phá lên: "Tất cả lui ra hết đi, hai cha con bọn ta là xử được con rắn này rồi!"
Chỉ cần hai người là xử được rồi sao?
Câu nói của Vương Chí Kiệt làm cho người của điện Tam Cực đờ người, miệng há to.
Vẻ mặt của Vương Chí Kiệt khi thấy Vũ tiên tử và Huyết Vương bỏ chạy lúc nãy có giống vậy đâu!
Mục Vỹ nhoẻn môi, lại chém một nhát.
Mặc dù chưa thể mài mò ra kiếm tâm thuộc về mình loại gì nhưng hắn đã lĩnh ngộ được nó, tương ứng với việc hưởng ứng được theo xu thế của đất trời. Dùng nhát kiếm này thôi là đủ rồi!
Âm!
Một cú oanh tạc kinh thiên động địa nổ ra, Mục Vỹ vung một đường kiếm mang sức công phá hủy diệt.
Âm!
Hai tiếng ầm vang lên, chiêu kiếm của hắn làm hai cái đầu của con rắn nổ tung.
Máu, dịch não tủy bắn ra tung tóe ngay sau đó, những giọt chất lỏng sền sệt rơi xuống ào ào như cơn mưa tầm tã.