“Tần tiểu muội hôm nay cháu bị ốm à,ệnVươngQuốcMàuXá
ltd c1 dựa vào cái gì mà không cho ta vớt bèo ở đây chứ?” Trên bậc đá bên bờ ao, một già một trẻ đang lôi kéo giằng co, ông lão tầm lục tuần, cao chưa đến mét sáu, vậy mà lưng đã hơi còng. Lúc này ông lão đang giằng lấy cái sọt đựng bèo lợn, giọng mỗi lúc mỗi to.
Còn tiểu cô nương đang giằng cái sọt của ông mới chỉ mười lăm mười sáu, do thường giãi nắng, làm việc đồng áng nên da mặt hơi đen, cơ thể rắn chắc, khỏe khoắn. Lúc này tay trái cô bé giằng cái thúng, tay phải lôi ông lão lên bờ ngăn cản: “Bác Khâu ơi, hôm nay bác đừng vớt bèo ở đây nữa.”
Ông lão không chịu, bắt đầu quát lớn: “Cháu nhất định phải nói cho rõ! Ta đã vớt bèo ở đây mấy chục năm rồi, tại sao hôm nay lại không được vớt?”
Cô bé bối rối xoa tay, thấy ông cụ lại định bước xuống, bèn hạ giọng nói nhỏ một câu: “Bác sẽ bị chết đuối.”
Người già từng này tuổi rồi ai mà không kiêng sợ những lời như vậy, ông cụ đột nhiên giang tay cho cô bé một cái bạt tai: “Con bé mất nết này, có người sinh mà không có người dạy!”
Cô bé bị đánh, nước mắt chảy quanh, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, cầm sọt bèo của mình đi về nhà.
Qua trận cãi vã vừa rồi, ông cụ trở nên cẩn thận hơn, thận trọng vớt xong bèo, thấy bình yên vô sự, bỗng dưng muốn cười: Chỉ là lời nói của một đứa trẻ con, khoan không tính đến việc mình biết bơi, thì chỗ sâu nhất của cái ao này cũng chỉ khoảng hơn hai mét, thế mà cũng bị nó dọa cho sợ chết khiếp.
Ông cụ ôm sọt bèo đi lên bờ, bất ngờ trượt chân, bị ngã một cú rất đau ngay bậc thềm đá, gay go hơn là tay phải ông cụ vẫn giữ chặt sọt rau bèo, cái sọt lăn xuống ao, bùm một tiếng, cả người ông lão rơi xuống theo.
Những thanh nan chìa ra trên cạp sọt móc vào áo ông lão, trong lúc vùng vẫy dưới ao, đột nhiên nhớ đến lời của cô bé họ Tần vừa rồi: Bác sẽ bị chết đuối.
Có người chết đuối trong cái ao bên ruộng rồi, người trong thôn chạy cả ra xem. Người bị chết đuối là ông Khâu sống trong đại viện ở phía Tây thôn, tới giờ cơm tối các con ông mới phát hiện ra cha đi lấy rau bèo vẫn chưa về. Vội chạy ra bờ ao ngóng nhìn, chỉ thấy khắp mặt ao chỗ nào cũng là rau bèo, khi vớt được người lên thì đã tắt thở từ lâu.
Tần Thái không ra xem, cô ở nhà nấu cơm, một đĩa thịt mỡ xào bí đao là bữa tối của cả nhà cô hôm nay. Thôn này khá nghèo, cha cô Tần Lão Nhị là người bán thịt, hàng ngày đều bán thịt ngoài chợ, cuộc sống của gia đình cô cũng được coi là đầy đủ hơn so với những người khác.
Khi xào xong bí đao, Tần Lão Nhị và con trai cũng vừa về tới nhà. Tần Thái bày cơm canh lên bàn, bảy người nhà họ Tần bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. “Lão Khâu này cũng thật là, chẳng cận thẩn gì cả, đang yên đang lành tự nhiên lại chết đuối.”
Dù sao cũng là hàng xóm, ra chạm vào gặp, bà Tần có chút cảm thông, nhưng sau đó lại sợ, “Sau này chúng ta có nên lấp cái ao đó đi không?”
“Vớ vẩn, ở đâu ra chuyện có người chết đuối thì lấp cả cái ao?” Tần Lão Nhị tính khí nóng nảy, trong nhà mỗi khi ông ta lên tiếng thì không ai dám ngắt lời, “Mau ăn cơm đi, ngày mai không chừng còn phải giúp nhà họ bê đá đắp mộ nữa, lát tôi qua đó xem sao.”
Tần Thái đang vùi đầu ăn cơm, bỗng lại nghe Tần Lão Nhị nói, “Lão Tứ, mày cũng tốt nghiệp trung học cơ sở rồi, mấy hôm trước bà mối Lưu có giới thiệu cho mày một người, rảnh thì để mẹ đưa đi gặp xem sao, sau này đừng học nữa, anh ba mày học lên trung học phổ thông, em mày đang học tiểu học, nhà này nặng gánh quá rồi. Hơn nữa, con gái dù thành tích có giỏi giang đến đâu cũng ích gì, văn hóa cấp II cũng tốt chán, chị cả chị ba mày còn chỉ học hết tiểu học kia kìa.”
Tần gia đông con, ba gái hai trai, Tần Thái là thứ tư, người trong thôn đều gọi cô là Tần Tiểu Muội. Tần Lão Nhị là chủ gia đình, bị ảnh hưởng của tổ tông, tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề, Tần Thái không dám nhiều lời, chỉ vâng một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lão Nhị sang nhà ông Khâu xem có thể giúp được việc gì không, Tần Tiểu Muội làm xong việc nhà, đang cùng em trai làm bài tập hè. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng ồn bèn chạy ra xem, thì ra là nhà họ Khâu mời thầy bói về xem đất.
“Chị Tư, bài này làm thế nào?” Cậu em út Tần Tiểu Quý cầm bài tập hè lên hỏi chị, Tần Tiểu Muội tâm trạng lơ đãng, quay vào bảo em tra từ điển, rồi lại đứng ở cửa nhìn quanh nhìn quất.
Ông thầy bói nhìn ngắm khu đất trên ngọn núi phía sau nhà cả nửa ngày, cuối cùng cũng khoanh một mảnh. Tần Tiểu Muội suy nghĩ rất lâu, thấy mọi người đang định về, cuối cùng cô cũng chạy lên núi, nói: “Bác Khâu không thể chôn ở đây được.”
Thầy bói này là người khá có tiếng trong vùng, danh hiệu Bạch Hà tiên sinh, thường xem đất cho mọi người trong trấn. Có ông ta ở đây, họ đâu chịu nghe lời một đứa trẻ con, chỉ có điều người sống người chết đều rất sợ những lời xui xẻo như thế này, người nhà họ Khâu thấy cô là người cùng thôn, nên không mắng mỏ nhưng trong lòng rất không vui.
Khi ấy Tần Lão Nhị bước lên cho cô một bạt tai, ông ta đánh con gái mà chẳng hề nương tay, cái tát vang rất kêu. Tần Tiểu Muội ôm mặt, cô vẫn rất kiên cường: “Mọi người đừng nghe lời lão Bạch lừa đảo! Đừng chôn ở đây! Đổi chỗ khác đi.”
“Bạch lừa đảo” trong truyền thuyết chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không xấu hổ vì bị sỉ nhục. Cũng may bà Tần chạy đến kéo cô về, vừa đi vừa mắng, Tần Tiểu Muội khóc lóc khi bị mẹ kéo đi, trong lòng vẫn rất giận: sớm biết có nói ra cũng chẳng ai tin, tại sao lại cứ nói?Lần nào cũng thế.
Cô vừa lau nước mắt vừa ấm ức giận dỗi: Không bao giờ nói nữa, hừ!
Ông Khâu chôn được ba ngày, thì cậu con trai thứ ba của ông ta bị ngã xe máy, chết ngay tại chỗ. Người nhà họ Khâu nhớ đến những lời Tần Tiểu Muội nói khi họ đi xem đất chôn, gặp Tần Lão Nhị thì như nhìn thấy kẻ thù, Tần Lão Nhị bực tức, về nhà đã lọc Tần Tiểu Muội ra đánh cho một trận.
Lại thêm ba ngày nữa trôi qua, đứa cháu nội bốn tuổi của ông Khâu bỗng dưng sốt cao. Người nhà họ chưa kịp đưa thằng bé tới trạm xá thì nó đã chết. Ông Khâu chôn được sáu ngày, trong nhà đã liên tiếp mất hai mạng người, người nhà họ Khâu bắt đầu hoảng, và cũng bán tín bán nghi rằng mảnh đất hạ huyệt có vấn đề.
Buổi chiều, Tần Tiểu Muội vừa đi cắt bèo cho lợn quay về, thấy bà Khâu đang ngồi uống nước trong nhà mình. Tần Tiểu Muội vẫn còn giận họ vì hai trận đòn oan, nên phớt lờ bà ta, bỏ ra ngồi sau bếp lò sưởi ấm. Bà Khâu cầm tay bà Tần kể khổ một lúc, cuối cùng không kìm được, bèn vào bếp đến bên bếp lò, bắt chuyện với Tần Tiểu Muội.
Ban đầu chỉ nói chuyện linh tinh, sau đó bà ta bắt đầu khéo léo thăm dò, “Tiểu Muội à, chỗ đất được chọn để chôn ông nhà tôi…..tại sao cháu lại bảo không nên chôn ở đấy?”
(责任编辑:La liga)